Chương 14
Sau bữa điểm tâm, tôi và ông Crepsley đi tắm. Chúng tôi đã quá bẩn thỉu vì cuộc hành trình vất vả vừa qua. Theo ông, trong thời gian ở lại đây, không nên tắm nhiều, nhưng để bắt đầu mọi chuyện, đi tắm cũng là một ý kiến hay.
Phòng Perta Vin-Grahl là một hang động rộng với những thạch nhũ duyên dáng rủ xuống từ trần, gần bên phải cửa là hai thác nước thiên nhiên. Nước đổ xuống một cái ao do ma cà rồng đào, chảy vào một hố cuối hang, để rồi hòa nhập cùng những dòng suối trong lòng đất.
Ông Crepsley cao giọng át tiếng nước ào ào, hỏi tôi:
- Cháu thấy thác nước thế nào?
Vừa chiêm ngưỡng ánh đuốc bập bùng phản chiếu trên mặt nước tôi vừa nói:
- Quá đẹp! Nhưng vòi nước tắm ở đâu?
Nhìn ông Crepsley cười nham nhở, tôi hiểu ngay chúng tôi sẽ tắm tại đâu.
- Ôi không! Tắm nước này có mà chết cóng.
Ông cởi quần áo nói tỉnh bơ:
- Tất nhiên. Nhưng đâu còn phương tiện tắm rửa nào khác trên núi Ma Cà Rồng này.
Tôi vừa mở miệng phản đối, ông đã cười ha hả lội xuống thác, khuất mình sau bụi nước mịt mù.
Nhìn ông ngâm mình trong nước, tôi ớn lạnh khắp người. Nhưng tôi biết, nếu rút lui sẽ bị ông chế nhạo suốt thời gian ở đây. Vậy là, lột phăng quần áo, tôi nhúng ngón chân xuống nước.
- Ui cha!
Tôi nhảy giật lùi, tiến sang thác kế bên. Nước trong thác này chẳng khác gì nước đá. Tôi la toáng lên:
- Chúa ôi! Thế này là cực hình chứ tắm gì!
- A, bây giờ thì mi hiểu vì sao ít có ma cà rồng bận tâm đến chuyện tắm rửa trong thời gian họp rồi chứ?
Cuống quýt kỳ cọ khắp người, tôi run cầm cập hỏi:
- Có luật nào cấm nấu nước nóng không?
Bước ra khỏi thác nước, một tay vò chỏm tóc vàng khè, rồi rũ mạnh như con thú rũ lông, ông Crepsley thủng thẳng trả lời:
- Làm gì có. Nhưng nước lạnh cũng rất tốt cho những sinh vật hoang dã của thiên nhiên. Chúng ta không muốn đun nước, ít ra là ngay tại thánh địa của chúng ta.
Vừa ra khỏi làn nước lạnh giá, tôi choàng vội hai tấm khăn tắm thô ráp để sẵn trên bờ. Suốt mấy phút, tôi tưởng như máu mình đã thành băng, nhưng rồi cảm giác ấm áp dần trở lại.
Ông Crepsley vừa lau người vừa tán tụng:
- Khỏe hẳn ra.
- Muốn cóng luôn thì có.
Trong khi mặc quần áo, tôi nhìn mái hầm và có những vách đã, hỏi ông Crepsley những gian phòng này có từ bao giờ. Ông bảo:
- Không ai biết chính xác lần đầu tiên và bằng cách nào mà ma cà rồng đã đến nơi này. Những dụng cụ đồ cổ xưa nhất được phát hiện là những đồ vật được tạo ra từ khoảng ba ngàn năm trước. Nhưng dường như suốt một thời gian dài, chúng chỉ được một nhóm nhỏ ma cà rồng lang thang thường sử dụng. Cho đến giờ, ta chỉ biết những phòng này được lập ra như một căn cứ thường trực là vào khoảng một ngàn bốn trăm năm trước. Đó là khi các ông Hoàng đầu tiên đến đây và mở đầu những cuộc họp hộng đồng. Lúc nào cũng có những ma cà rồng rất tất bật công việc kiến thiết: Khoét đục thêm các phòng, nới rộng các phòng cũ, mở thêm đường hầm... Đó là một công việc kéo dài, vất vả, không được phép sử dụng cơ khí, nhưng chúng ta có rất nhiều thời gian giải quyết.
Khi chúng tôi ra khỏi phòng Perta Vin-Grahl, thì nội dung thông điệp của Harkat đã được lan truyền. Harkat đã cho các ông Hoàng biết, đêm chúa tể Ma Cà Chớp sắp tới rồi.
Vụ này làm xôn xao toàn thể ma cà rồng. Họ nhốn nháo quanh núi như một bầy kiến, thông báo và bàn luận với nhau, sôi nổi lên kế hoạch, sẽ giết ráo bất cứ tên ma cà chớp nào bị họ bắt gặp.
Ông Crepsley đã hứa cho tôi đi một vòng tham quan các phòng, nhưng phải hoãn lại vì vụ lộn xộn này. Ông bảo nếu mọi chuyện chưa lắng dịu, ra ngoài lúc này, tôi sẽ bị những ma cà rồng đang kích động dẫm đạp đứ đừ.
Trở lại chỗ ngủ, tôi thấy một ma cà rồng trẻ đã chuyển mấy chiếc quan tài đi và đang mắc hai cái võng. Anh ta đề nghị, nếu chúng tôi muốn, sẽ tìm cho chúng tôi mấy bộ đồ mới. Chúng tôi cám ơn và đi theo anh ta đến nhà kho.
Khu nhà kho của núi Ma Cà Rồng có đủ thứ, từ những bình máu, thùng thực phẩm, tới vũ khí... Anh chàng ma cà rồng trẻ dẫn chúng tôi thẳng tới kho quần áo, rồi để chúng tôi lại một mình, tha hồ chọn lựa.
Tôi tìm một bộ giống như bộ cũ, nhưng không có quần áo hải tặc nào, nên đành chọn một áo khoác thủy thủ màu nâu, một quần dài đen và đôi giày da mềm.
Ông Crepsley chơi toàn màu đỏ, màu ưa thích của ông, tuy nhiên bộ này bớt quái dị hơn những bộ ông thường mặc. Cho đến khi ông thử chiếc áo choàng, tôi mới nhận ra trang phục của ông từa tựa ông lão Seba Nile.
Nghe tôi nhận xét, ông Crepsley cười nói:
- Ta bắt chước Seba nhiều thứ. Không chỉ quần áo, mà cả lời ăn tiếng nói. Khi bằng tuổi cháu, ta không nói năng minh bạch đoàng hoàng, mà hấp tấp tuôn ra ngay những lời vừa thoáng qua đầu như nhiều người khác. Sau những tháng năm được Seba dạy dỗ, ta đã biết đắn đo, cân nhắc trước khi nói.
Cứ nghĩ sẽ phải nói năng một cách quá nghiêm túc, kiểu cách như các cụ ma cà rồng này quá đủ ớn rồi. Tôi hỏi:
- Ý ông là, sau cùng cháu sẽ giống như ông?
- Có thể. Nhưng ta không chắc lắm. Seba đòi hỏi ta phải có một sự tôn kính tuyệt đối. Vì vậy ta đã cố gắng bắt chước những gì ông làm. Còn mi, trái lại, rõ ràng luôn làm trái lại những gì ta nói.
- Cháu đâu quá tệ vậy. Tôi cười nói.
Tuy nhiên, khi ngẫm lại những lời ông vừa nói, tôi cũng nhận thấy có phần đúng sự thật. Tôi luôn ương ngạnh cứng đầu. Mặc dù tôi khâm phục ông Crepsley hơn ông tưởng, nhưng tôi không thích ý nghĩ làm con bù nhìn, ai quay chiều nào cũng được. Đôi khi tôi đã tỏ ra không phục tùng, nên ông tưởng tôi không quan tâm tới những gì ông nói.
- Hơn nữa, khi mi phạm sai lầm ta không nỡ phạt mi như ông Seba đã từng phạt ta.
- Cụ ấy làm gì?
- Ông cụ là một thầy giáo giỏi nghiêm khắc. Khi nghe ta bảo muốn được giống y hệt như ông, ông bắt đầu chú ý đến nhất cử nhất động của ta. Mỗi khi ta nói “không” hay “không thể”, ông liền nhổ ngay một sợi lông mũi của ta.
- Ôi không!
Ông Crepsley rầu rĩ:
- Nhưng đó là sự thật.
- Cụ ấy nhổ bằng nhíp chứ?
- Không. Bằng móng tay.
- Ui! Đau thấy mồ!
- Ta xin ông ngừng lại, ta bảo không còn muốn giống như ông nữa, nhưng ông cụ đã làm cho đến cùng. Sau mấy tháng bị nhổ lông mũi hoài, ta nảy ra một sáng kiến, ta khuyên mi đừng bắt chước, dùng một que nung đỏ, ta đốt ráo lông mũi...
- Rồi sao?
Mặt ông Crepsley bỗng đỏ bừng:
- Ông ấy nhổ lông một điểm còn nhậy cảm hơm.
Tôi vội hỏi:
- Là chỗ nào?
Mặt ông còn đỏ bạo hơn nữa:
- Không nói được. Ngượng lắm. (Sau đó, có dịp gặp cụ Seba một mình, tôi có hỏi về chuyện này. Ông lão cười nắc nẻ, bảo: “Lỗ tai”)
Trong khi tôi và ông Crepsley đang đi thử giày, một ma cà rồng mảnh khảnh, tóc vàng, mặc bộ áo màu xanh sáng chạy xộc vào phòng, khép vội cánh cửa, rồi đứng hổn hển thở. Ông ta không nhận thấy sự có mặt của chúng tôi cho đên khi ông Crepsley lên tiếng:
- Anh đấy à, Karda?
- Ôi! Không! Ma cà rồng mới tới thét lên, chộp vội nắm cửa.
Gập người, ông ta ngoái lại nhìn:
- Larten hả?
- Phải.
Nghe Crepsley trả lời, ông ta từ từ quay người trở lại. Khi ông ta tới gần, tôi thấy trên hai má trái có ba vết thẹo đỏ. Không biết vì sao tôi thấy mấy vết thẹo quen quen. Ông ta nói với ông Crepsley:
- Tôi đang mong gặp ông, để hỏi Harkat Mulds và thông điệp của nó. Chuyện có thật không?
- Tôi cũng chỉ nghe đồn. Trên đường tới đây, nó không nói gì về vụ đó. Ông Crepsley nhún vai trả lời, không quên lời hứa cùng Harkat.
Kurda ngồi lên một cái thùng lật úp, hỏi:
- Nó không nói lời nào về chuyện đó sao?
- Nó chỉ bảo, có thông điệp gửi cho các Ông Hoàng.
Kurda nhìn tôi hỏi:
- Chắc em là Darren Shan mà ta đã từng nghe nói tới? Ta là Kurda Smahlt.
Ông ta đưa tay bắt tay tôi.
Ông Crepsley hỏi:
- Anh đang chạy trốn gì vậy?
Kurda nói như rên:
- Những câu hỏi. Ngay khi tin về tên Tí-hon và thông điệp của nó lan truyền, mọi người đều ùa tới tôi để hỏi chuyện đó có thật không.
- Sao họ lại hỏi anh?
- Vì tôi hiểu biết về ma cà chớp hơn tất cả mọi người. Và vì vụ phong chức của tôi. Thật kỳ lạ, khi mình thăng tiến, ai cũng tưởng cái gì mình cũng biết.
- Gavner Purl đã nói với tôi chuyện này. Xin chúc mừng.
- Ông không hài lòng?
- Tôi có thế đâu.
- Không cần nói, điều đó hiển hiện trên mặt ông. Nhưng tôi không quan tân. Ông đâu phải là người duy nhất phản đối. Tôi đã quen với nhưng không cuộc bàn cãi rồi.
Tôi bật nói:
- Cháu xin lỗi, nhưng phong chức là gì?
Kurda cắt nghĩa:
- Là khi người ta được giữ một địa vị cao hơn trong tổ chức. Cầu xin thánh thần Ma-cà-rồngcứu giúp chúng con tránh khỏi những đứa trẻ thật thà này. Nhưng em nói đúng... cơ bắp của ta không lớn. Cơ bắp của các Ông Hoàng bự xự như trái banh bowing. Các Ông Hoàng luôn luôn phải là những ma cà rồng to lớn nhất, cứng rắn nhất và can đảm nhất. Ta là kẻ đầu tiên được tiến cử vì cái này... Vỗ vỗ đầu, Kurda nói tiếp... Vì bộ não của ta.
-Ý ông là, ông thông mình hơn những người khác?
- Không hẳn vậy. Ta chỉ là kẻ sử dụng đầu óc nhiều hơn người khác. Ta không tin là ma cà rồng nên gắn bó một cách cứng ngắc với đường lối cũ như hiện nay. Chúng ta phải tiến tới, sửa đổi cho thích hợp với đời sống của thế kỉ 21. Trên hết, ta tin là chúng ta nên phấn đấu tạo ra một nền hòa bình với những người anh em đã xa lánh chúng ta: đó là ma cà chớp.
Ông Crepsley chua chát nói:
- Kể từ sau khi bản hiệp ước được kí kết, Kurda là ma cà rồng đầu tiên có ý muốn hòa giải với ma cà chớp.
Tôi băn khoăn hỏi:
- Hòa giải?
Kurda cắt nghĩa:
- Ta đã từng gặp họ. Suốt ba bốn chục năm qua, ta lần mò đi tìm hiểu họ. Đó là lý do ta có ba vết thẹo trên má này. Đồng ý cho họ đóng dấu, để chứng tỏ ta tự nguyện đặt mình dưới quyền của họ.
Bây giờ tôi biết, vì sao mấy vết thẹo có vẻ quen quen. Sáu năm trước, tôi đã thấy một người đàn ông bị tên ma cà chớp điên loạn Murlough đánh dấu giống như thế này. Ma cà chớp luôn bảo vệ truyền thống: đánh dấu con mồi trước khi giết. Bao giờ cũng là ba vết thẹo trên má trái.
Kurda nói tiếp:
- Ma cà chớp không khác biệt với chúng ta, như đa số ma cà rồngvẫn tưởng, Nếu có cơ hội, nhiều ma cà chớp vui mừng được trở lại cội nguồn. Sẽ có những thỏa hiệp nhân nhượng được đưa ra, cả hai phía đều phải lật lại một số vấn đề, nhưng ta tin chắc, chúng ta có thể chấp nhận và chung sống lại, như một giống nòi.
Ông Crepsley lên tiếng:
- Đó là nguyên nhân Kurda được trao quyền. Nhiều tướng quân, năm mươi tư phần trăm, cho rằng đây là thời điểm chúng ta liên kết lại với ma cà chớp. Chúng tin tưởng Kurda, nhưng không muốn thương lượng với các tướng quân khác. Khi trở thành một Ông Hoàng, anh ta sẽ hoàn toàn kiểm soát các tướng quân, và ma cà chớp biết rằng, không tướng quân nào dám cãi lệnh một Ông Hoàng. Do đó, khi Kurda đưa một ma cà rồng đi thương thuyết, ma cà chớp sẽ tin và đồng ý ngồi vào bàn hội nghị.
Kurda hỏi:
- Ông không đồng ý chuyện này, phải không Larent?
Ông Crepsley tỏ ra bối rồi:
- Ta khâm phục ma cà chớp nhiều điều và chưa bao giờ phản bội việc bàn thảo để bắc nhịp cầu giữa hai bên. Nhưng cũng chưa bao giờ quá hấp tấp để chúng lên tiếng trước mặt các Ông Hoàng.
- Ông nghĩ, chúng có thể lợi dụng tôi để giành quyền lợi hơn chúng ta.
- Gần như vậy.
Kura lắc đầu:
- Tôi đang tìm cách tạo nên một xã hội công bằng. Tôi sẽ không gây sức ép bất cứ điều gì mà không được các tướng quân và các Ông Hoàng đồng ý.
- Nếu vậy, chúc anh may mắn. Nếu là một tướng quân, ta sẽ vận dụng hết sức để chống lại anh.
- Hi vọng tôi sống đủ lâu để chứng minh rằng, sự nghi ngờ của ông đối với tôi là không có căn cứ. Sao, Daren? Em nghĩ đã tới thời điểm thay đổi chưa?
Bối rối mãi tôi mới trả lời:
- Cháu không dám có ý kiến, vì không biết nhiều cả về ma cà rồng và ma cà chớp.
- Vớ vẩn. Ai cũng có thể đưa ra một ý riêng. Nào, Darren, cho ta biết em nghĩ gì? Ta muốn biết tâm tư của mọi người. Thế giới này sẽ đơn giản và an toàn hơn, nếu tất cả chúng ta đều nói thật lòng mình.
- A... ư... Chắc là cháu không thích ý nghĩ giao thiệp với ma cà chớp. Uống máu người và giết chết người ta là một sai lầm. Nhưng... nếu ông có thể thuyết phục chúng ngừng giết chóc, thì sẽ là điều quá tốt.
Kurda nháy mắt với tôi:
- Chú nhỏ này thông minh đấy. Những gì chú em nói là tổng kết cốt lõi lý lẽ của người ta. Giết người là điều tệ hại và đó chính là điều ma cà chớp phải nhượng bộ trước khi thương thuyết. Nhưng nếu chúng chưa tin tưởng và bàn luận với chúng ta, thì chúng sẽ vẫn chưa ngừng giết chóc.
- Chính xác. Ông Crepsley "hừ" một tiếng và như không muốn tham gia vấn đề này nữa.
Kurrda nói:
- Thôi, dù sao cũng không thể tránh mặt mãi được, ta phải trở lại để trả lời cả đống câu hỏi đây. Ông Larten, chắc chắn ông không có gì cho tôi biết về tên Tí-hon và thông điệp chứ?
- Chắc là không.
- Tốt thôi. Có thể tôi sẽ biết khi trình diện các Ông Hoàng và sẽ đích thân gặp tên Tí-hon này. Darren, mong em vui vẻ trong thời gian ở lại núi Ma Cà Rồng. Sau bữa ăn, chúng ta sẽ cùng nhau trò chuyện. Tạm biệt ông Larten.
- Chào Kurrda.
Khi Kurda đi khỏi. Tôi bảo:
- Cháu thích Kurda. Ông ta có vẻ đàng hoàng.
Ông Crepsley liếc xéo tôi, rờ rờ cái thẹo trên má trái, nhìn lom lom cánh cửa Kurda vừa mới bước ra, và một lần nữa, “hừ” một tiếng. Hết chương 14