Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan - Tập 4: Núi Ma Cà Rồng - Chương 13 - Truyện Phiêu Lưu Mạo Hiểm

Chương 13

Thức dậy tôi thấy Harkat đang đứng bên quan tài, hai mắt xanh lè mở thô lố. Vươn vai, tôi nói lời chào buổi sáng. Im lặng một lúc, rồi hắn lắc đầu, chào lại.  Tôi hỏi:  - Thức giấc lâu rồi hả?  - Vừa thức... khi anh nói với tôi. Tôi... ngủ đứng mà.  - Nhưng mắt Harkat mở thao láo mà.  - Luôn luôn... mở. Không lông mi... không... mí mắt... không đóng được.  Càng hiểu thêm về Harkat, càng lạ lùng. Tôi hỏi:  - Nghĩa là Harkat có thể nhìn thấy tất cả trong khi ngủ? - Đúng. Nhưng... mình không... chú ý đến gì hết.  Ông Gavner xuất hiện ngay lối vào, oang oang nói:  - Tỉnh táo đi các chàng trai. Đêm sắp xuống rồi. Còn nhiều việc phải làm. Có ai dùng súp dơi không?  Tôi hỏi phòng vệ sinh. Ông Gavner dẫn tôi tới trước một của nhỏ có hai chứ HN.  Tôi hỏi:  - HN là gì?  - Hố nước. Đừng ngã nhào xuống đó, nghe không?  Tưởng ông đùa, nhưng khi bước vào trong tôi thấy đó là một lời cảnh giác... hơi bị chính xác. Không có bồn cầu, trên mặt đất chỉ có một lỗ hổng tròn, dẫn tới dòng suối ùng ục chảy. Tôi nhìn xuống: người lớn thì khó lọt xuống, nhưng cở tôi thì rơi tõm xuống đó... là chuyện nhỏ. Nhìn dòng nước tối đen cuồn cuộn chảy, tôi rùng cả mình. Nhưng không còn lựa chọn nào khác nữa. Tôi đánh liều, rón rén ngồi xuống.  Khi trở ra ngoài, tôi hỏi ông Gavner:  - Tất cả nhà vệ sinh đều giống vậy sao?  - Ha ha ha! Chính xác. Đó là cách dễ nhất để tống khứ chất thải rác rưới. Rất nhiều suối tuôn ra từ lòng núi, và các nhà vệ sinh được xây dựng trên những con suối đó. Suối rửa sạch tất cả.  Ông Gavner đưa tôi và Harkat tới phòng Kholedon Lurt. Hôm qua ông lão Seba Nile đã chỉ cho tôi biết phòng này. Đó là nơi phục vụ bữa ăn. Ông cũng cho tôi biết, Kheledon Lurt là một tướng quân vĩ đại đã bỏ mình trong trận chiến với ma cà chớp khi chúng ly khai.  Ma cà rồng rất say mê kể chuyện về tổ tiên của họ. Họ chỉ giữ lại một vài hồ sơ viết, thay vào đó họ chọn cách giữ cho lịch sử sống động bằng truyền khẩu nhau những chuyện kể và truyền thuyết bên bếp lửa, quanh bàn ăn... từ thế hệ này qua thế hệ khác.  Những tấm màn đỏ rủ từ trần, phủ kín các bức vách và chính giữa phòng đặt một tượng lKhledon Lurt lớn (giống như hầu hết tượng trong núi này, tượng này cũng được khắc bằng đa thú vật). Những cây đuốc lớn rọi sáng khắp khòng và khi chúng tôi tới, căn phòng đã có gần chục thực khách.  Ông Gavner, Harkat, tôi và ông Crepsley ngồi cùng bàn ăn với lão Seba Nile cùng một số ma cà rồng mà tôi chưa quen biết. Họ chuyện trò rôm rả, ồn ào toàn những chuyện về chiến công.  Đây là lần đầu tiến tôi được nhìn thấy đông đảo ma cà rồng như vậy. Tôi nhớn nhác nhìn quanh nhiều hơn bình thường.  Trừ những vết thẹo quá nhiều gây bởi các cuộc chiến và đời sống vất vả, không một ai trong số họ có màu da rám nắng (điều này là đương nhiên rồi). Họ bốc mùi phát khiếp. Chẳng ai xài dầu khử mùi, dù vài tay cũng choàng mấy dây hoa rừng hay thảo dược quanh cổ tay. Sống trong thế giới loài người, ma cà rồng còn chịu khó tắm rửa, vì mùi hôi có thể hấp dẫn những kẻ chuyên săn ma cà rồng. Còn tại đây, chẳng ai thèm quan tâm đến việc làm xa xỉ đó. Muội khói, bụi đất khắp phòng chẳng đáng để ai quan tâm.  Tôi thấy gần như không có phụ nữ. Nhìn mãi, tôi mới thấy một phụ nữ ngồi tại một góc bàn, và một đang phục vụ món ăn, còn lại toàn đàn ông. Người già cũng chỉ có vài người. Hình như ông cụ Seba già nhất trong số họ. Tôi hỏi ông về chuyện này, ông bảo:  - Rất ít ma cà rồng sống tới già lụ khụ. Dù tuổi thọ của ma cà rồng dài hơn con người, chúng ta ít khi sống tới sáu bảy mươi tuổi ma cà rồng.  - Nghĩa là sao ạ?  - Ma cà rồng tính tuổi theo hai cách. Tuổi của thế gian và tuổi của ma cà rồng. Tuổi ma cà rồng là tuổi của cơ thể, thuộc vật chất. Tính vậy thì ta tám mươi. Tuổi trái đất tính bằng ngày tháng năm, nên tính từ khi được truyền máu ngày còn nhỏ, thì ta đây bảy trăm tuổi rồi.  Bảy trăm! Chuyện khó tin nhưng... có thật!  - Dù nhiều ma cà rồng sống tới một trăm tuổi thế gian, nhưng khó ai sống lâu tới sáu mươi tuổi ma cà rồng.  - Sao thế ạ?  - Đời sống ma cà rồng rất gian khổ. Chúng ta tự đày mình tới tận cùng giới hạn của những thử thách về sức mạnh, khôn ngoan và dũng cảm. Khó lòng sống kiểu già nua phẳng lặng, lụng thụng trong bộ quần áo ngủ và lệt sệt đôi dép trong nhà. Hầu hết khi cảm thấy quá già, cảm thấy không còn tự lo cho mình nổi nữa, họ thà tìm cái chết còn hơn để bằng hữu phải lo cho mình.  - Vậy... vì sao cụ sống lâu đến thế?  - Darren. Ông Crepsley kêu lên và nghiêm khắc lườm tôi.  Nhưng ông lão Seba mỉm cười:  - Đừng la nó. Tính tò mò thẳng thắn của nó làm ta chạnh lòng.  Quay lại tôi, ông cụ tiếp:  - Ta sống tới tuôi này là vì bổn phận. Mấy chục năm trước, ta được yêu cầu lãnh trách nhiệm làm một sĩ quan quân nhu trong núi Ma Cà Rồng. Đó là một công việc chẳng thích thú gì, vì phải sống ru rú trong lòng núi. Ít được săn bắn hay chiến đấu. Nhưng đó là một nhiệm vụ thiết yếu và rất vinh dự, từ chối là thiếu lễ độ. Nếu được tự do, ta đã chết từ lâu rồi, nhưng kẻ không cố kéo dài cuộc sống lại sống lâu hơn kẻ khác.  - Vì sao lại phải tự đưa mình vào con đường gian nan như thế?  - Đó là đường lối của chúng ta. Ngoài ra, chúng ta có nhiều thời gian hơn con người, nên thời gian đối với chúng ta kém quý giá hơn. Một kẻ được truyền máu năm hai mươi tuổi, khi hắn được sáu mươi tuổi ma cà rồng tức là hắn đã sống được hơn bốn trăm năm tuổi thế gian. Một người bình thường trở nên mệt mỏi vì cuộc sống, thì hắn vẫn còn đang phây phây khỏe mạnh.  Tôi cố nhìn theo quan điểm của họ, nhưng khó quá. Có thể, một vài thế kỉ nữa, tôi sẽ suy nghĩ khác hơn.  Gavner xin phép rời bàn và yêu cầu Harkat cùng đi với ông.  Tôi hỏi:  - Ông đi đâu đó?  - Tới phòng của các Ông Hoàng. Ta phải trình diện và báo cáo về cái chết của ma cà rồng và ma cà chớp. Ngoài ra còn phải giới thiệu Harkat, để hắn trao thông điệp càng sớm càng tốt.  Khi họ đi khỏi, tôi hỏi ông Crepsley sao chúng tôi không cùng đi. Ông bảo:  - Chúng ta không được phép tự ý trình diện các Ông Hoàng. Gavner là một tướng quân, vì vậy ông ấy mới có quyền xin yết kiến các ông Hoàng. Là ma cà rồng bình thường, chúng ta phải chờ được mời.  - Nhưng ông đã từng là một tướng quân mà. Chắc họ không bắt lỗi, nếu ông tự ý đến và nói “xin chào”, đúng không?  - Đừng nói chuyện tào lao nữa. Ta không làm vậy được.  Mắng tôi xong, ông quay sang Seba thở dài:  - Nó chậm hiểu cung cách của chúng ta.  Ông lão Seba cười lớn:  - Còn đệ chậm hiểu cung cách của một ông thầy. Đệ quên là khi mới truyền máu, đệ đã nôn nóng hỏi đủ thứ sao? Ta còn nhớ cái đêm đệ nhào vào phòng ta, thề là sẽ không bao giờ trở thành một tướng quân. Đệ bảo, tướng quân là những kẻ ngu đần lạc hậu. Đệ nói, chúng ta phải biết hướng về tương lai, đừng náu mình mãi trong quá khứ... - Chưa bao giờ đệ nói những lời như thế.  - Chắc chắn đệ đã nói. Còn hơn thế nữa, đệ đã từng là một chàng trai nóng như lửa. Ta đã ngờ không bao giờ đệ có thể trầm tính nổi. Ta thường ao ước có thể đuổi đệ đi, nhưng ta đã không làm. Ta để đệ thoải mái đặt những câu hỏi, giải tỏa cơn thịnh nộ, và với thời gian đệ đã hiểu ra rằng, đệ chưa hẳn đã là kẻ khôn khôn ngoan nhất trần đời. Và... đường lối cũ có thể thật sự vẫn là tốt nhất. Trong thời gian học tập, học trò thường chẳng bao giờ cảm kích và hiểu lòng thầy. Chỉ đến khi chúng hiểu biết cuộc đời, chúng mới hiểu đã mang nợ công ơn những người đã dạy dỗ mình đến thế nào. Thầy tốt không mong chờ tụi trẻ ca tụng, thương yêu ngay. Họ chờ, và vào thời điểm, chuyện đó sẽ tới.  - Lão huynh trách mắng đệ đó ư?  - Phải. Larten, đệ là một ma cà rồng tốt, nhưng đệ còn cần phải học nhiều về phương pháp dạy dỗ. Đừng vội phê phán. Hãy chấp nhận những câu hỏi bướng bỉnh của Darren. Hãy kiên nhẫn trả lời, đừng trách cứ ý kiến riêng của nó. Chỉ có cách đó mới có thể trưởng thành và phát triển được như đệ thôi.  Tôi ngấm ngầm khoái trá thấy ông Crepsley bị dũa. Vì rất gắn bó với ông, nhưng sự kênh kiệu của ông đôi khi làm tôi phát nản. Thấy ông bị đét nhẹ mấy cái làm sao tôi không khỏi hả hê?  Nhìn tôi, Crepsley quát lên:  - Đừng tí tởn nữa.  Tôi kêu lên:  - Đó, lại thế rồi. Ông không nghe cụ Nile bảo, cần kiên nhẫn để hiểu cháu mà.  Vừa phùng miệng trợn mắt để quát tháo tôi, chợt nghe cụ Nile kín đáo ho khù khụ, ông Crepsley liếc vị thầy già rồi ngượng ngùng cười. Thay vì quát tháo, ông lịch sự nhờ tôi lấy giùm ổ bánh mì.  - Rất vui lòng, thưa ông Larten.  Ba chúng tôi cùng cười. Trong khi đó, các ma cà rồng trong phòng Khldon Lurt vẫn đang rầm rầm ồn ào chuyện trò đùa giỡn.
Hết chương 13
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close