Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

Kiếp Nạn Trời Định - Chương 2 - Truyện Kinh Dị - Thượng Quan Ngọ Dạ

Chương 2: Cho tôi mượn cái cưa xẻ được xác người

Khi trời vẫn còn chưa sáng, xung quanh tối đen như mực đến độ giơ tay lên cũng không nhìn thấy ngón, một mùi thối rữa, hôi thối tràn ngập khắp không khí, khiến ta ngạt thở.  Tôi dựa vào bức tường thô ráp ẩm ướt mọc đầy rêu, lo lắng sợ hãi bước về phía trước. Mặc dù bước đi hết sức cẩn thận giống như đang đi vào khu vực cài mìn, nhưng  tôi vẫn giẫm phải thứ gì đó mềm mềm. Thứ đó sau khi bị tôi làm kinh động bèn bắt đầu nhúc nhích, phát ra tiếng kêu chít chít. Thỉnh thoảng có gì đó bay qua đầu, đập đập đôi cánh, tôi đoán đó là dơi. Không biết đó có phải là dơi hút máu vẫn được nhắc tới trong truyền thuyết hay không, nhưng tôi vẫn cảm thấy hoảng sợ, không dám thở mạnh, cố gắng mở thật to mắt giữa màn đêm đen kịt.  Tôi không biết mình đang tìm kiếm thứ gì, hay là đang trốn tránh cái gì. Tôi cũng không biết đây là đâu, nhưng dường như có một thứ âm thanh ngầm nào đó đang nói với tôi, đây là một con đường buộc phải chạy qua, tôi buộc phải đi từ đây ra ngoài, mới có thể tìm thấy thứ mà tôi muốn tìm, hoặc mới có thể tránh né được thứ luôn truy đuổi tôi, thậm chí là một lần tái sinh.  Thế là, tôi chỉ có thể đi về phía trước.  Bỗng nhiên, có một vật gì đó dài dài rơi xuống tay tôi, hơn nữa nhanh chóng quấn quanh cánh tay tôi. Tôi kêu thất thanh, ra sức hất nó đi, nhấc chân chạy thật nhanh về phía trước, không ngờ lại bị một thứ gì khác chắn ngang làm  tôi ngã xuống dưới nền đất ẩm ướt. Tôi hoảng hồn kinh hãi sờ vào cái thứ đó, bỗng chốc cảm giác như bị điện giât lan tỏa khắp tứ chi, con tim tôi thiếu chút nữa nhảy bật ra khỏi lồng ngực... Tôi sờ thấy một cái xác. Một cái xác phụ nữ!  Bàn tay tôi không hiểu tại sao lại sờ đúng ngực của cô ta. Tôi còn chưa kịp rút tay về, một bàn tay lạnh lẽo chợt nắm chặt lấy cánh tay tôi:  - Giết... giết... giết tôi đi... giết tôi đi... Trong đêm tối, giọng nói của cô ta mang một thứ vẩn đục như kẻ sắp chết.  Tôi rất muốn vùng thoát ra khỏi bàn tay cô ta, nhưng tay cô ta nắm quá chặt, giống như là nó mọc ở chính trên người tôi vậy, tôi cũng không thể không lấy chân đá cô ta, không ngờ, cơ thể cô ta giống như làm bằng giấy, cả một cánh tay bị tôi xé gẫy. Cô ta không kêu lên, nhưng trong cổ họng lại phát ra một thứ âm thanh kỳ quái, thứ âm thanh đó tràn ngâp mùi vị mốc meo thối rữa.  Tôi sợ hãi tột cùng, cuống cuồng lao về phía trước, bàn tay không có cơ thể đó vẫn giữ chặt cánh tay tôi.  Đột nhiên, dưới chân tôi trống rỗng, giống như thể một chiếc trực thăng bị mất phương hướng, rơi vào một vực sâu thăm thẳm, bên trong đầy bùn nhão nhoét.  Vẫn là một màn đêm đen đặc, vẫn mang theo bàn tay đó.  Tôi cảm thấy có một sức mạnh vô hình đang hút lấy cơ thể tôi. Hoảng loạn, tôi lần tìm khắp nơi... Có thứ gì đó trơn mịn đang quấn lấy cơ thể và cổ tôi. Tôi vùng thoát ra khỏi chúng, cố gắng chạy về phía trước.  Không biết mất bao lâu, phía trước mặt xuất hiện một luồng sáng yếu ớt. Mắt mở to, tôi cố gắng dốc toàn bộ sức lực của mình để bò về phía đó.  Luồng ánh sáng đó càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng sáng.  Tôi đã nhìn thấy tử thần rồi.  Ông ta đang cười, nụ cười rất hiền từ, giống như tia sáng mặt trời ấm áp giữa ngày đông lạnh giá. Ông chăm chú nhìn tôi, giống như người cha nhìn đứa con vậy, chỉ mỉm cười mà không nói. Sau đó, ông lặng lẽ mở cánh cửa bên cạnh.  Cửa ra của cõi chết!  Bàn tay đó chợt buông cánh tay tôi ra, lặng lẽ rơi xuống đất, nhẹ tênh, giống như một chiếc lá lìa cành. Trên cánh tay trơn mịn đó xăm hình một con bướm màu máu đỏ.  Sau đó, tất cả đều biến mất, thay vào đó là một bãi đất hoang vắng rộng lớn. Dưới bầu trời xanh mây trắng có một cô gái mặc áo trắng đang đứng im không nhúc nhích, giống như một tượng đá, lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi. Mắt cô rất sâu, sâu đến độ không nhìn thấy đáy, khống chế ánh mắt tôi, từ từ hút lấy tôi.  Cuối cùng, tôi nhìn thấy môi cô hơi mấp máy lầm bầm nói: - Hãy đưa tôi ra ngoài... Tôi lại một lần nữa chợt tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa.  Từ khi tôi bắt đầu nhớ được chuyện, tôi thường xuyên nằm mơ thấy giấc mơ này. Nó không giống với những giấc mơ bình thường khác, không hề mơ hồ chút nào, giống y sì như lúc mở mắt ra, tôi thậm chí nghi ngờ rằng khi mình đang nằm mơ, thực ra là đang tỉnh. Cũng bởi vì giấc mơ này quá thường xuyên, hơn nữa mỗi lần đều giống y như nhau, khiến nó dường như không còn đơn thuần chỉ là giấc mơ nữa.  Tôi không biết người phụ nữ bị gẫy cánh tay và người phụ nữ mặc áo trắng ở đồng hoang trong giấc mơ có phải là một người hay không, cũng không biết có phải là Đỗ Xảo Nguyệt hay không. Đã không chỉ một lần tôi hỏi bà nội tôi trên cánh tay cô ấy có hình hồ điệp hay không nhưng rõ ràng bà nội không muốn nhắc đến Đỗ Xảo Nguyệt, luôn chuyển sang đề tài khác. Tôi hỏi quá nhiều đến độ bà đâm ra nghi ngờ rằng tôi đã trúng tà nên về sau tôi không hỏi nữa.  Sau khi tỉnh giấc mơ, tôi thường kê đầu lên thành cửa sổ ngẩn người nhìn cái giếng ở sân sau. Kể từ khi nghe ông thầy bói nói số tôi mang theo kiếp nạn, bà nội bèn lấp kín cái giếng đó, mặc cho bố tôi phản đối. Bà còn cho người đắp lên trên cái giếng một đống đất dày, từ xa nhìn lại, trông giống như một nấm mồ. Bà nội nói Đỗ Xảo Nguyệt lại ra được rồi, cho nên lúc rảnh rỗi tôi cứ nhìn chằm chằm vào nó. Thậm chí tôi còn hy vọng Đỗ Xảo Nguyệt có thể bò ra khỏi cái giếng để xem xem rốt cuộc có phải cô ta là người phụ nữ trong giấc mơ của tôi hay không.  "Đưa tôi ra ngoài..." Đưa cô ta từ đâu ra ngoài? Rồi lại đưa cô ta đến đâu đây?  Cả quãng thời gian tuổi thơ của tôi đều dùng để nghiên cứu cái giếng đó, và cả giấc mơ đó nữa.  Thời gian cứ thế trôi đi.  Cuộc sống gia đình tôi càng lúc càng khó khăn. Chẳng bao lâu, bố tôi theo người ta ra thành phố làm việc, nghe nói học lái xe, rồi lái xe cho một công xưởng sản xuất xi măng. Hai năm sau, ông trở về quê đón mẹ tôi ra theo. Bố vốn dĩ cũng định đón luôn cả tôi và bà nội, nhưng bà nội nhất định không chịu rời khỏi đây, cũng không chịu để cho bố mẹ đưa tôi đi. Trong lòng bà vẫn luôn ghi nhớ lời nói của ông thầy bói đó, bố mẹ không khuyên được bà, đành phải để tôi và bà nội ở lại trong thôn nghèo "chó ăn đá gà ăn sỏi" này.  Thoắt cái đã đến lúc tôi tới tuổi đi học. Hàng ngày, bà nội vẫn đều đưa tôi đến tận cổng trường, rồi đứng nhìn mãi cho đến khi thấy tôi bước vào lớp học, bà mới quay về. Chiều đến, lúc tan học, bà lại đến trước cổng trường đợi tôi. Cứ như vậy cho đến tận khi tôi lên cấp hai.  Bởi vì trong thôn không có trường cấp hai, phải ra thị trấn đi học, bà nội bèn tiết kiệm chi tiêu để góp tiền mua cho tôi một chiếc xe đạp. Bà nội thực sự rất yêu thương tôi, thứ sáu hàng tuần bà đều đi bộ từ nhà đến trường tôi, sau đó ngồi sau xe đạp của tôi về nhà. Chủ nhật bà lại tự mình đưa tôi đến trường, rồi lại đi bộ về nhà, tuần nào cũng đều như vậy. Ngày nối ngày, năm nối năm, mặc cho mưa sa bão táp, bà không bao giờ để tôi đi một mình. Quãng đường từ nhà đến trường khoảng mười km, lần nào bà cũng đi bộ, tôi rất xót xa, đã nhiều lần khuyên bà, nhưng bà nhất quyết không nghe. Bà cười nói:  - Chỉ cần Tiểu Yên không xảy ra việc gì, cho dù bà nội có đi đến tận tỉnh thành cũng vẫn vui.  Tôi lớn dần lên trong tình yêu thương vô bờ của nội, còn bà thì ngày một già hơn, lưng còng dần. Nhiều khi tôi cảm thấy rất lo lắng, không biết sau khi tôi vào đại học thì bà nội sẽ sao đây?  Đợt nghỉ hè năm nay, mẹ tôi quay về, tóc uốn quăn, còn nhuộm màu hạt dẻ, trang điểm giống như người dân thành thị, rất hợp thời trang.  Trước khi về, mẹ đã viết thư cho tôi. Trong thư mẹ nói rằng đợi đến khi tôi nghỉ hè mẹ sẽ quay về đón tôi. Mẹ còn kể về tình hình cuộc sống hiện tại, rằng bố mẹ tôi đã dọn đến thành phố S, rằng bà không biết vì sao mặc dù đã cố gắng làm việc bao năm, không những không kiếm được tiền, mà lại còn nợ tiền người khác, cuộc sống rất khó khăn. Bố vẫn đang lái xe cho người ta. Mẹ thì thuê một cửa hàng nhỏ mở dịch vụ điện thoại công cộng, lại còn đặt mấy cái bàn đánh mạt chược, tiện thể kiếm thêm chút tiền.  Việc mẹ về đón tôi, tôi cũng chẳng thấy có gì đáng vui. Bao năm nay họ vẫn sống ở bên ngoài, khó khăn lắm đến tết mới về một lần, tôi đã quen với cuộc sống này, cũng đã quen với cuộc sống không có bố mẹ ở bên cạnh. Bà nội cũng không chịu, nói thế nào bà cũng không để cho mẹ đưa tôi đi.  Mẹ tôi có vẻ không vui. Mẹ nói rằng hồi đó tôi còn nhỏ, để lại sống cùng bà thì mẹ không phản đối, nhưng giờ tôi đã lớn rồi, sao lại vẫn không để mẹ đưa tôi đi. Mẹ còn phân trần với bà: - Mẹ à, mẹ đừng có nghĩ đến lời của ông thầy bói đó. Bao nhiêu năm đã trôi qua, Tiểu Yên chẳng phải vẫn ổn cả sao? - Đúng, nó vẫn tốt. Nhưng đó là bởi vì nó chưa từng rời khỏi đây... - Nó chưa từng rời khỏi đây?... Mẹ ngắt lời bà nội... Hồi học cấp hai chẳng phải lên thị trấn học sao? Chẳng phải là không có chuyện gì cả sao? - Lần nào mẹ cũng đều đưa đón nó... - Mẹ... Mẹ tôi nhíu mày, lại một lần nữa ngắt lời bà, dường như trông bộ dạng đó, bà nội tôi giống như một con trâu kiên cường, mẹ tôi rõ ràng là đang đàn gẩy tai trâu... Tiểu Yên theo vợ chồng con, mẹ còn có gì mà không yên tâm chứ? Lẽ nào bọn con lại hại nó? Nó là con gái của con mà! - Mẹ không có ý này. Sắc mặt bà nội hơi khó coi.  Không biết mẹ không chú ý thấy bà nội không vui, hay là cố tình giả vờ không nhìn thấy, liền nói:  - Tiểu Yên đã lớn rồi, cho dù con lần này không đón nó đi, sau này nó cũng phải lấy chồng chứ? Con không muốn sau này nó lấy chồng ở đây. - Lấy ở đây thì có gì không tốt chứ? - Mẹ à! Sao mẹ lại không hiểu chứ? Con và bố nó đều làm ăn ở ngoài, nó không thể cả đời đều ở đây được, sớm muôn gì nó cũng phải ra ngoài với chúng con. Hơn nữa mẹ cũng không thể ở bên cạnh nó cả đời được, ngộ nhỡ ngày nào mẹ... Mẹ tôi nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng chuyển đề tài, giọng nói dịu dáng hơn: - Mẹ à, thực ra con và bố nó cũng chỉ là muốn đón nó ra chơi một thời gian thôi, đợi nó vào học, chúng con sẽ đưa nó về.  Cơ thể bà nội khẽ run lên, cúi đầu, trầm mặc một lúc, lạnh lùng nói:  - Thế thì để nó đi theo con đi. - Mẹ không đi sao? - Mẹ không đi, mẹ chẳng đi đâu cả. Giọng bà bình tĩnh lạ thường khiến người nghe phát run.  Lúc chuẩn bị đi, mẹ đưa cho bà nội tiền, bà không chịu nhận, bà nói:  - Các con ở ngoài đó cũng không dễ dàng gì. Mẹ già rồi, lấy tiền cũng chẳng làm gì cả.  Sau đó lại nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào: - Bà nội già rồi, không thể ở bên cháu được. Cháu ra đó phải cẩn thận, đừng đi lại lung tung, phải nghe lời bố mẹ, có biết không? Tôi chỉ biết gật đầu, không nói được lời nào cả. Lời nói của bà giống như lời trăng trối, khiến lòng tôi cảm thấy xót xa.  Bà nội muốn tiễn chúng tôi đến ga tàu nhưng mẹ không đồng ý, nói là quá xa. Bà nội cũng không kiên trì, bèn đứng ở cửa, lau nước mắt tiễn chúng tôi đi.  Ngoài trường học của tôi, đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi nơi mình sinh ra. Chính trong khoảnh khắc tôi theo mẹ bước chân lên tàu hỏa, đột nhiên có một dự cảm mãnh liệt, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa. Hoặc là... tôi không thể nào quay lại được nữa. - Tiểu Yên, học xong học kỳ sau, thì con đừng học nữa. - Vì sao ạ? Mẹ đột nhiên mở miệng nói khiến tôi giật mình, hơn nữa, vừa mở miệng đã bảo tôi đừng học nữa, tôi mở to mắt nhìn mẹ. - Con vẫn muốn học đại học cơ, sang năm sau là con đã tốt nghiệp rồi. - Học đại học làm gì chứ? Con gái học nhiều như vậy có tác dụng gì? Con có biết bây giờ học đại học tiêu tốn mất bao nhiêu tiền không? Thà rằng con ở cửa hàng giúp mẹ còn hơn, một mình mẹ bận không làm hết được. Lần này mẹ về đón con, chủ yếu là muốn con ra thành thị để biết đó biết đây. Ngoài ra, nếu như số con may mắn có thể cưới được người thành thị, nửa đời còn lại sẽ không phải lo lắng gì nữa. Con có biết, cô Lý thường đến cửa hàng mẹ đánh mạt chược, con gái cô ấy làm việc ở công ty chứng khoán, mẹ đã gặp rồi, trông vừa đen vừa béo, xấu lắm... Cũng không biết là nhà đấy có phúc tu từ kiếp nào, thật không ngờ lại có một khách hàng thích cô ta, anh chàng đó, lần đầu tiên đến nhà cô Lý đã đưa ba vạn tệ, nói là lễ gặp mặt, con xem đấy.  Nói xong, mẹ đưa cho tôi một quả táo.  - Con không ăn. Tôi lắc đầu nói.  - Ăn đi, con gái nên ăn nhiều hoa quả, có lợi cho làn da. - Con thực sự không muốn ăn. Tôi nhíu mày, bất giác cảm thấy buồn bực.  Mẹ tôi lấy một sợi dây chun buộc mớ tóc xoăn để xõa lại phía sau gáy, cắn một miếng táo, rồi lại bắt đầu làu nhàu:  - Mẹ biết có những câu con không thích nghe, nhưng mẹ đều là muốn tốt cho con... Đừng có tin lời nói nhăng nói cuội của ông thầy bói đó, làm gì mà số mạng mang theo kiếp nạn, không được rời khỏi nơi sinh ra, toàn là những câu nói dớ dẩn, cứ ở lì một chỗ trong thôn thì có thể có tiền đồ gì chứ? Bà nội con quá mê tín, chẳng suy nghĩ được gì. Mẹ chỉ có một mình con, mẹ đương nhiên hy vọng con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Con nghĩ xem, bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa, sắp mười chín tuổi rồi còn gì, đợi con học xong mấy năm đại học thì đã hai mươi mấy tuổi rồi... Tôi mệt mỏi dựa vào lưng ghế. Trời sắp tối, cảnh tượng phía bên ngoài cửa xe trở nên mơ hồ, tôi hơi khó chịu, nhắm mắt lại, không muốn nghe thấy lời làu bàu của mẹ.  Tôi cảm thấy mẹ đã thay đổi rồi, mẹ không còn là người mẹ lúc hồi nhỏ vừa nghe thấy tôi có kiếp nạn bèn ôm tôi chặt vào lòng nữa. Cũng chính trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy giữa tôi và mẹ có một khoảng cách không nói được thành lời.  Tôi chợt nhớ đến bà nội, nhớ đến cảnh tượng biết bao ngày cuối tuần mưa bão, bà đi bộ từ nhà đến trường, rồi lại ngồi xe đạp của tôi để đón tôi về nhà, bà ngồi phía sau xe, lấy ô che cho tôi, còn bà thì toàn thân ướt đẫm... Con tim của tôi cũng ướt đẫm. Lúc tàu hỏa đến ga là hơn hai giờ đêm. Mẹ dẫn tôi đến một quán ăn ven đường ăn một bát mì, sau đó bắt một chiếc taxi, sau khi nói cho tài xế biết địa chỉ thì không nói gì nữa. Trông mẹ có vẻ rất mệt mỏi, liên tục ngáp ngắn ngáp dài.  Dù đã hơn hai giờ đêm, nhưng trên đường đèn điện sáng trưng, đèn nê-ông nhấp nháp, vài hàng quán bên đường có một số người uống rượu thâu đêm đang chơi trò đoán tay, rất náo nhiệt. Taxi đi hết khoảng mười mấy phút bèn rẽ vào trong một ngõ nhỏ tối đen tĩnh mịch, dừng lại trước một cửa tiệm. Nhờ vào đèn xe của taxi, tôi có thể nhìn thấy bên cạnh cửa tiệm dán một tờ giấy xanh lam, trên đó ghi một hàng chữ nổi bật: “Đường dài mỗi phút 0,15 tệ”, đoán rằng đây chắc là cửa hàng của mẹ. Nơi đây xem ra rất vắng vẻ, không có đèn đường, cũng không có một ai, vô cùng tĩnh mịch, tạo thành sự trái ngược rõ nét với sự ồn ào huyên náo phía bên ngoài.  Cửa hàng mẹ thuê không rộng, hai bên đặt mấy chiếc máy điện thoại, ở giữa có một bàn đánh mạt chược, có một quầy thu ngân rất nhỏ, đặt một ít thuốc lá và những đồ ăn vặt. Trong gian phòng phía trong kê ba bàng đánh mạt chược, trông rất chật chội, trên tường gắn cố định một chiếc quạt, luồng gió thồi ra mang theo hơi nóng, có tiếng thở mũi đều đều khe khẽ phát ra từ căn gác xép bên trên.  Tôi chỉ lên trên, khẽ hỏi mẹ:  - Bố con đang ngủ trên đó ạ? - Ừ, ngày mai ông ấy phải dậy sớm lái xe, đừng đánh thức ông ấy. Đi nào, mẹ dẫn con đi ngủ nhé. Mẹ vừa nói vừa mở cánh cửa bên cạnh dẫn tôi lên trên tầng.  - Mẹ ơi, bố mẹ ngủ ở trên gác xép đó không nóng sao ạ? Mẹ thở dài, than phiền:  - Còn có cách gì nữa chứ. Bây giờ mà thuê thêm một gian nữa phải mất mấy trăm tệ cơ đấy. Thuê phòng ở đây đắt kinh khủng, bố con lại không kiếm được mấy, chẳng phải dựa vào một mình mẹ thôi sao.  Vừa đi vừa nói chuyện, chúng tôi đã lên tầng ba. Mẹ mở một cánh cửa phòng trong số đó, đưa chìa khóa cho tôi, vừa ngáp vừa nói:  - Con ngủ trước đi, mẹ buồn ngủ lắm rồi. Đồ ngủ ở trong tủ quần áo, mới mua đấy, nếu thiếu thứ gì ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi mua. Thôi, mẹ xuống trước nhé... Ồ, phải rồi, nhà vệ sinh ở tầng hai, ngay cạnh cầu thang, trong đó có thể tắm rửa, có bình nước nóng, con biết sử dụng chứ? - Vâng, con biết, mẹ đi ngủ đi.  Sau khi mẹ đi, tôi lôi sách và quần áo đặt xuống cạnh gối, ngồi trên giường và ngắm nghía xung quanh.  Đây là một gian phòng rất nhỏ, đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, một tủ quần áo, một cái quạt máy rất cũ đặt ở trên chiếc ghế chỉ có ba chân mà khi tôi ấn nút bật, nó không có chút phản ứng gì. Trên giường dán đầy kín những tờ áp phích và báo. Gian phòng này có lẽ rất lâu chưa có người ở, cộng thêm với việc không được thông thoáng gió, tạo ra một thứ mùi ẩm mốc khó chịu.  Đột nhiên tôi cảm thấy mình không phải đến nhà của bố mẹ, mà là ra thành phố kiếm việc làm. Thứ cảm giác này khiến tôi cảm thấy hơi buồn bực.  Trong sảnh ở tầng hai tối thui. Không biết công tắc đèn ở đâu nữa. Lần mò hồi lâu cũng không tìm thấy, tôi đành phải dựa vào ánh sáng của hành lang để đi về phía nhà vệ sinh. Tôi đẩy cửa phòng, bên trong tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì cả. Tôi giơ tay lên bức tường bên cạnh cửa để tìm công tắc.  "Tách" một tiếng, đèn bật sáng.  Cùng lúc đó, mắt tôi chợt mở trừng trừng, máu toàn thận xộc thẳng lên đỉnh đầu, xém chút nữa kêu thét lên.  Tôi nhìn thấy một người đàn ông, cánh tay để trần đang đứng thẳng quay lưng lại phía tôi, trong tay đang cầm một con dao dính đầy máu tươi. Tôi sợ hãi ngẩn người trước cảnh tượng trước mắt, cứ thế đứng im không hề nhúc nhích.  Anh ta là ai? Sao đêm hôm khuya khoắt lại cầm một con dao đứng ở nhà vệ sinh để làm gì vậy?  Bỗng chốc, tất cả các tình tiết tàn sát trong phim kinh dị xuất hiện trong đầu tôi.  Anh ta từ từ quay người lại, đôi mắt đầy tia máu nhìn tôi chằm chằm, trên mặt anh ta cũng dính đầy máu, dưới ánh đèn trông vô cùng đáng sợ.  - Cô là ai? Anh ta cau mày hỏi. Tôi há hốc miệng, không thốt được lời nào. Đôi mắt tôi không thể nào rời khỏi phần giữa hai đùi anh ta, không phải tôi háo sắc, mà là... giữa hai đùi anh ta có một vũng máu đỏ au khiến tôi sợ hãi. Vết máu đó hiện ra vô cùng chói mắt trên chiếc quần màu trắng khiến toàn thân tôi lạnh buốt. Tôi không thể hình dung nổi nỗi sợ hãi trong khoảnh khắc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.  Anh ta tự thiến mình rồi! Anh ta tự thiến mình rồi? Đúng lúc đó, phía bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân và giọng của một người phụ nữ:  - A Thụ? Tôi còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, người đàn ông trước mặt đột nhiên ném con dao trong tay đi, rồi kéo tôi vào lòng và hôn chặt môi tôi.  Tôi thần cả người. Lớn bằng ngần này, đây là lần đầu tiên tôi bị người đàn ông ôm vào lòng, hơn nữa, còn... hôn một người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Tôi quên cả việc giãy giụa, kinh hãi trợn trừng mắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.  Khi thấy người phụ nữ xuất hiện ngoài cửa, anh ta mới thả tôi ra, nhưng tayvẫn ôm chặt eo tôi, vẻ mặt khiêu khích nhìn chằm chằm cô ta.  - Cô ta là ai? Người phụ nữ có khuôn mặt khá đẹp, nhưng lúc này đang bị sự tức giận làm cho méo mó mất rồi.  Cô ta lướt nhìn đũng quần anh ta một cái, nhưng dường như không thèm quan tâm anh ta có bị người ta thiến hay không. Cô ta càng ngạc nhiên hơn khi thấy sự có mặt của tôi, cho nên cô ta dùng thứ ánh mắt kỳ lạ để nhìn tôi, trong mắt dường như toát ra ánh lửa căm giận.  Tôi vốn định vùng thoát ra khỏi anh ta, nhưng bị anh ta ôm chặt hơn. Anh ta so so vai, nói tỉnh bơ:  - Mắt cô không phải có vấn đề chứ, cô ấy là ai mà cô cũng không nhận ra sao? - Tôi... Tôi vừa mới định giải thích, người phụ nữ đó đã giơ tay tát tôi một cái đến độ mắt tôi hoa lên.  Hừ, thế này là thế nào chứ? Tôi tức giận tự nhủ Người đàn ông nắm chặt lấy cánh tay cô ta, lạnh lùng hỏi:  - Cô đừng có mà quá đáng, cút! Nói xong, anh ta bèn đẩy mạnh người phụ nữ ngã ngồi xuống đất, đầu đập mạnh vào cửa. Rõ ràng lúc ấy cô ta ngẩn cả người ra, khuôn mặt lộ ra vẻ không thể nào tin nổi. Cô ta cắn chặt môi dưới, cắn rất mạnh, môi cô đã nhỏ chút máu, nhưng dường như cô ta không hề cảm thấy đau, cứ nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt lạnh thấu xương, hoàn toàn không thua kèm gì đang đối diện với kẻ có mối thâm thù với mình.  Hồi lâu, cô ta chuyển ánh mắt sang người đàn ông bên cạnh tôi, nói từng chữ một: - Được! Anh hãy nhớ lấy! Anh sẽ phải hối hận! Cái ngữ anh cũng chỉ có thứ tầm nhìn này thôi... Thế là ý gì chứ? Tôi rất xấu xí sao?  Sau đó, cô ta gắng gượng đứng dậy, giẫm vào đồ của tôi, quay người chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Trong hành lang tối om nhanh chóng vang lên những tiếng khóc thảm thiết, rồi xa dần, cuối cùng biến mất.  Tôi định thần lại, lấy tay che mặt mình, trừng mắt nhìn anh ta, đẩy anh ta ra, nhặt bộ quần áo ngủ đã bị giẫm bẩn từ dưới đất lên, đi ra ngoài. Thật đúng là một buổi tối xui tận mạng, tự nhiên lại bị người ta cướp mất nụ hôn đầu, rồi lại vô cớ bị ăn một cái bạt tai. Trong lòng tôi thầm chửi rủa hai kẻ biến thái đáng chết đó.  Anh ta giữ lấy tay tôi: - Xin... xin lỗi, tôi không cố ý... Cô.. cô không sao chứ? - Thả tôi ra! Tôi không muốn nhìn anh ta, càng không muốn nói chuyện với anh ta. Xin lỗi thì có ích gì chứ, một bên má tôi bây giờ vẫn còn đang đau rát. - Cô hãy nghe tôi nói... Tôi chả có hơi sức đâu mà nghe anh ta nói. Tôi vùng thoát khỏi anh ta, bước nhanh lên tầng ba. Lập tức, anh ta cũng lên theo. Tôi muốn đóng cửa, nhưng bị anh ta chặn lại, bèn bực bội ném bộ đồ ngủ vào cái chậu để dưới gầm giường, trừng mắt nhìn anh ta: - Anh muốn làm gì vậy? - Tôi chỉ muốn xin lỗi cô về chuyện ban nãy. Anh ta dựa người vào cửa, nghiêng đầu, trông bộ dạng cợt nhả vô cùng đáng ghét. - Không cần! Cũng chẳng tiêu hóa nổi đâu! - Cô là... Cổ Tiểu Yên phải không? Anh ta nhìn tôi, hỏi dò.  Tôi ngẩn người, lập tức cảnh giác:  - Sao anh biết?... Anh là ai? Anh ta cười nói:  - Mấy hôm trước tôi nghe thấy mẹ cô nói chuẩn bị về đón cô. Đúng là không đánh không quen nhau. Tôi tên là Ngô Tử Thụ, rất vui được quen biết cô.  Có quý mới không đánh không quen anh ta! Tôi liếc mắt nhìn bàn tay phải anh ta giơ ra với vẻ căm ghét, mặc kệ anh ta.  Anh ta rụt tay lại, ngại ngùng gãi gãi đầu, nói hơi ấp úng:  - Vừa rồi thực sự rất xin lỗi, cô ta cứ bám riết lấy tôi, cho nên tôi đã... - Đừng có nói với tôi những điều này, tôi buồn ngủ rồi! Tôi lạnh lùng ngắt lời anh ta, ánh mắt lướt qua vết máu giữa hai đùi anh ta, đột nhiên cảm thấy thật kinh tởm, nghĩ bụng, anh ta đúng là kẻ quá biến thái, anh ta muốn vứt bỏ cô bạn gái của mình, thế là đương nhiên lấy tôi làm là chắn sao? Lại còn dùng cả cái cách đó nữa! Nghĩ đến đây, tôi lại lườm anh ta một cái, trong lòng càng căm ghét anh ta hơn. - Ơ, cũng được, cô hãy nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền cô nữa. Ngày mai... - Ngày mai hẵng hay! Tôi không muốn nhìn thấy anh ta thêm một giây nào nữa, chỉ hy vọng anh ta lập tức biến mất cho khuất mắt tôi.  Anh ta do dự giây lát, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, nói một câu:  - Việc hôm nay, cảm ơn cô! "Cảm ơn tôi?!" Tôi bực bội nghĩ. Tôi thật là oan ức quá đi mất, ánh mắt người phụ nữ rồ dại đó hằn học nhìn tôi lúc ở nhà vệ sinh, nói không chừng một ngày nào đó, cô ta tự nhiên chạy đến giết tôi. Tiếp đó, tôi lại nghĩ, Ngô Tử Thụ cố “đá” cô ta là đúng, bởi vì cô ta thật quá hung hăng ngang ngược.  Còn cả nụ hôn đầu tiên của tôi nữa... Tôi giơ tay lên chà thật mạnh vào môi, nhổ liền mấy miếng nước bọt, rồi mới đổ vật xuống giường.  Tôi vừa mới nhắm mắt, đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Tưởng rằng lại là cái tên Ngô Tử Thụ, tôi trở người định mặc kệ.  Nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, không nhanh không chậm. "Cộc... cộc... cộc..." Cuối cùng, tôi cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, mở mắt:  - Ai đấy? Tiếng trả lời lại là: "Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc..." Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng gõ cửa nghe thật chói tai. Tôi lườm một cái, bước xuống giường, kéo mạnh cửa ra. Trước mặt tôi là một người con gái, mặc một chiếc váy ngủ gần như trong suốt, đầu tóc ướt sượt đang nhỏ nước, trông bộ dạng như vừa mới tắm gội xong. Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt của cô ta trắng nhợt như tờ giấy. Còn chưa kịp đợi tôi mở miệng, cô ta đã nói trước giọng nói nhẹ tênh như thể đến từ giữa tầng mây:  - Có cưa không cho tôi mượn? - Cưa gì? Tôi không thể hiểu nổi câu hỏi của cô ta. Đêm hôm khuya khoắt, cô ta cứ gõ cửa phòng tôi mãi, là để mượn chiếc cưa? - Tôi vừa mới giết bạn trai của tôi. Tôi muốn mượn chiếc cưa để chia tách thi thể.  Tôi bỗng chốc nổi giận, chửi một câu:  - Thần kinh! "Rầm" một tiếng, tôi đóng chặt cửa bỏ mặc cô ta phía bên ngoài.  Giở trò gì thế? Sao những người trong thành phố đều có vẻ thần kinh không ổn định vậy? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại thích chạy đi lừa người khác. Tôi ngủ một mạch đến tận chiều mới tỉnh dậy, đầu nặng trình trịch, đi tắm gội, sau đó xuống tầng dưới.  Mẹ tôi đang đánh mạt chược, xem ra việc làm ăn cũng rất tốt, bốn bàn mạt chược đều chật kín người. Tôi vừa lướt qua đã nhìn thấy ngay kẻ biến thái đêm qua, anh ta đang ngồi bên cạnh mẹ tôi xem đánh bài, anh ta cũng nhìn thấy tôi, nụ cười vừa nở ra đã bị cái lườm nguýt của tôi làm cho vụt tắt, biến thành bộ dạng như sắp khóc. Sau đó tôi mới biết, anh ta là con trai của chủ nhà, làm DJ trong một sàn nhày Disco.  Mẹ nói: - Tiểu Yên, con dậy rồi à? Hôm qua ngồi trên tàu hỏa lâu như vậy, mẹ sợ con mệt, nên không gọi con.  Nói xong, bèn giới thiệu từng người đang ngồi đánh mạt chược cho tôi làm quen: - Đây là cô Lưu, đây là chú Lý, anh Chương... Tôi hơi đờ đẫn, chẳng nhớ được ai cả. Trong phòng khói thuốc ngập ngụa, làm cho mắt tôi đau nhức. - Tiểu Yên, con ra ngoài ăn đi, vừa vặn đi dạo xung quanh, xem có gì cần mua.  Sau đó, mẹ tôi lại bổ sung thêm một câu: - A Thụ, cậu dẫn Tiểu Yên đi nhé.  Vừa nghe thấy mẹ nói muốn tên biến thái đó dẫn tôi đi, tôi lắc đầu thật nhanh: - Không cần đâu mẹ à, con có thể tự đi được. - Thế sao được chứ? Con vừa mới đến, còn chưa phân biệt được rõ Đông Tây Nam Bắc, lỡ may lạc đường thì sao? Tên biến thái đó vội vàng đón lời:  - Đúng vậy, đúng vậy. Hơn nữa ở đây có rất nhiều kẻ xấu, con gái đi một mình thì không an toàn đâu.  Tôi lườm anh ta một cái:  - Tôi có phải là trẻ con đâu. - Được rồi, được rồi, mau đi đi, về sớm nhé.  Nói xong, mẹ rút từ trong túi ra mấy trăm tệ đưa cho tên biến thái. Gã ta không chịu nhận lấy, cười hì hì nói:  - Em Tiểu Yên lần đầu tiên đến, con mời em là được rồi.  Mẹ tôi từ chối qua quýt, rồi rút tiền về, mặt nở nụ cười rạng rỡ:  - Thế thì ngại quá... Ai đánh con 6 đấy? Tôi bỏ qua mất rồi. Mọi người đánh sao không báo một câu, không thấy tôi đang mải nói à? Tôi nhìn thấy tên biến thái đang đứng dậy, chậm rãi bước về phía tôi. Cuống quá, tôi dậm chân:  - Mẹ... - Được rồi, mau đi đi! Mẹ có vẻ hơi mất kiên nhẫn. Bà không hề quan tâm tới việc tôi có đồng ý hay không, mà chỉ đang buồn phiền về việc sao lại không gặp số 6 của mẹ.  Tôi giận dữ đi theo sau gã biến thái, trong lòng liên tục nguyền rủa hắn.  Gã đưa tôi đi đến con đường đi bộ phồn hoa nhất trong thành phố này. Ánh nắng chói chang, người đi lại trên đường đông như kiến, khiến tâm trạng người ta vô cùng bực bội, đặc biệt là phải đi cùng với tên biến thái này. Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy có người theo dõi chúng tôi, thứ cảm giác này rất mạnh, nhưng khi quay đầu lại nhìn, thì đều là những khuôn mặt lạ lẫm. Có lẽ... chính là người phụ nữ tối qua.  Lúc đầu anh ta còn hào hứng giới thiệu cho tôi cái này cái kia, nhưng về sau rõ ràng là không còn đủ kiên nhẫn nữa, cứ lặng lẽ đi lang thang cùng tôi.  Khi đi qua một cửa hàng ăn nhanh McDonald’s, anh ta dừng lại, khuôn mặt bị nắng chiếu đó bừng bừng, quần áo cũng bị mồ hôi thấm ướt đẫm, anh ta cúi người, vừa xoa bóp đôi chân mỏi nhừ, vừa nói:  - Tiểu Yên, anh... Tôi ngắt lời anh:  - Xin anh đừng lược bỏ họ của tôi, chúng ta hình như không được thân quen lắm.  Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi rã rời của anh ta, trong lòng tôi thoáng cảm thấy vui mừng.  - Ok, đồng chí Cổ Tiểu Yên, tôi mời cô ăn McDonald’s nhé. - Không ăn! - Em còn chưa ăn cơm mà? - Đấy là việc của tôi! Thực ra lúc này hai chân tôi cũng đã mỏi nhừ, vừa mệt vừa đói, nhưng tôi vẫn cố gắng gượng để đi về phía trước, bởi vì tôi thực sự quá căm ghét anh ta, căm ghét cực độ.  Anh ta vẫn đuổi theo, sự kiên nhẫn của anh ta có vẻ như đã sắp cạn kiệt, cầu xin tôi: - Bà cô ơi, em không định bắt anh cứ đi cùng em như thế này suốt cả buổi chiều chứ? Ít nhiều em cũng mua vài bộ quần áo, mua xong chúng ta về nhà, anh có đem theo tiền. - Anh có tiền là việc của anh, tôi chỉ thích xem, không thích mua, tôi không hề bắt anh đi theo tôi, nếu anh không thích thì anh có thể đi. Còn nữa, tôi không phải là cô của anh, càng không phải là bà nội của anh, anh chưa được học à? Sao lại có thể không hiểu nổi cách xưng hô chứ? - Hừ!... Anh ta cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa... Tôi chưa từng gặp một ai vô lý như cô. Thật đúng là một cô gái không biết tốt xấu là gì! Nói xong, không cần biết phản ứng của tôi, anh ta nắm lấy cánh tay tôi, vừa lôi vừa kéo bước vào cửa hàng McDonald’s. Sức anh ta khỏe thế, lôi cánh tay tôi phát đau, tôi giãy giụa, chửi anh ta với những câu nói khó nghe nhất, khiến cho mọi người đều quay lại nhìn chúng tôi. Anh ta hạ giọng nói:  - Tôi đề nghị cô ngậm miệng lại. Ở đây, ngay cả con nít cũng đều biết cái gì gọi là tố chất! Ném tôi ngồi xuống ghế, anh ta gọi cho tôi một suất ăn, còn anh ta chỉ gọi một cốc coca.  Tôi vốn định giận dỗi không ăn, nhưng tôi thực sự đã quá đói, cộng thêm việc từ nhỏ đến giờ đều sống ở nông thôn, chưa từng được ăn McDonald’s, vừa mới ngửi thấy mùi thơm lừng của bánh hamburger, lập tức quên mất mình là một cô gái, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Đúng thật là đói mềm rồi. Chỉ một loáng, cái đồ ăn trên bàn đã bị tôi dọn dẹp sạch sẽ. Tôi thèm thuồng liếm môi, nhưng chợt nhìn thấy anh ta đang nhìn tôi không chớp mắt, bộ dạng đó giống như tôi là ma đói đầu thai khiến mặt tôi bỗng chốc đỏ lựng, trừng mắt nhìn anh ta, hằn học hỏi:  - Làm gì thế? Chưa từng thấy người đẹp ăn uống bao giờ à? - Người đẹp ăn uống thì tôi đã thấy nhiều rồi, nhưng chưa thấy ai giống như em, như thể ba ngày rồi em chưa ăn cơm vậy.  Mặt tôi càng đỏ hơn:  - Thế là ý gì vậy? Ai quy định không được ăn nhiều chứ? Anh ta cười, lông mày rướn lên:  - Đương nhiên không phải, ăn được là có phúc mà. Em có muốn ăn thêm không? - Không muốn! Thực ra anh ta trông không hề xấu xí, thậm chí còn hơi đẹp trai, nhưng tôi nhìn anh ta thế nào cũng đều không vừa mắt.  Anh ta nhìn tôi với vẻ suy tư:  - Thật là kỳ lạ! - Cái gì kỳ lạ? - Trước khi em đến, mẹ em luôn khen em, khen ngợi em hết mức, nói em vừa ngoan ngoãn vừa biết điều, sao tôi cứ luôn cảm thấy em giống như một con nhím? - Đó cũng là bởi vì đối xử với mỗi người mỗi khác, nếu như con nhím gặp phải người mà nó không ghét, thì chiếc gai của nó sẽ được thu lại. - Từ trước đến giờ chưa có ai nói anh rất đáng ghét. - Từ trước đến giờ cũng chưa có ai nói tôi giống con nhím! Anh ta lập tức mỉm cười:  - Thực ra em cũng rất đáng yêu đấy!... Sao? Vẫn còn tức giận việc đêm qua à? Vừa nghe anh ta nhắc đến chuyện đêm qua, tôi liền cảm thấy bực bội, bèn lườm anh ta một cái, quay mặt ra chỗ khác không thèm nói.  - Anh vốn định dọa cô ta cơ, thật không ngờ lại nhìn thấy em. Cô ta quá phiền phức, cứ luôn bám chặt lấy anh, đuổi thế nào cũng không được, cho nên anh đã giả vờ mộng du để dọa cô ta. Em không biết đấy, anh có một người bạn còn tuyệt tình hơn anh, nửa đêm bò dậy, còn lấy dao chặt loạn lên chiếc gối, trong miệng còn lầm bầm: “Chặt chết mày! Chặt chết mày!”... Ha ha... khiến cho bạn gái của anh ta ngay đêm đó sợ hãi chạy mất, không bao giờ dám đi tìm anh ta nữa. - Các anh thật là bỉ ổi! Anh ta vội xua xua tay, nói tỉnh bơ:  - Có một số phụ nữ quá đê tiện, là tự chuốc lấy thôi. Thử hỏi nếu như có một người đàn ông rất đáng ghét cứ lẵng nhẵng bám theo em, em có cảm thấy phiền phức không? - Dù như vậy anh cũng không thể đối xử với tôi... như thế được. - Thế nào? Anh ta nở nụ cười xấu xa. - Chính là... như thế đó. - Là thế nào chứ? - Tôi... tôi mặc kệ anh! Anh ta đột nhiên ghé mặt tôi, nói nhỏ:  - Không phải em định nói cho anh biết, đây là lần đầu tiên của em chứ? Ở trường em chưa yêu ai bao giờ à? Học sinh bây giờ chẳng phải đều rất thoáng sao? - Anh...! Mặt tôi đỏ chuyển sang trắng, tức giận đến độ không thốt lên lời.  Anh ta lại mỉm cười, nụ cười trông còn đểu giả hơn:  - Hay là thế này, em cũng hôn anh một cái, coi như hòa.  Bỗng nhiên sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, ngồi thẳng người một cách gượng gạo. Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, có vẻ hơi lạnh lùng, và cũng khá tuấn tú đang đi về hướng này, ngồi xuống bàn của chúng tôi một cách rất tự nhiên: - Ngô Tử Thụ. Ngô Tử Thụ gãi gãi đầu, vội vàng lôi thuốc từ trong túi áo ra châm cho người đàn ông đó, tươi cười nói:  - Chào đội trưởng La, hôm nay sao lại có thời gian đến ăn McDonald’s vậy? Người đàn ông đó không trả lời anh ta, mà nghiêm mặt nói:  - Tôi đang định tìm cậu để tìm hiểu tình hình.  Ngô Tử Thụ vỗ vỗ ngực:  - Anh cứ hỏi đi, tôi đảm bảo biết gì nói nấy. - Người phụ nữ sống ở tầng 4 nhà cậu, cậu có quen không? - Người phụ nữ nào? Tầng 4 nhà tôi có mấy người phụ nữ liền. - Chính là gian phòng kề sát ban công. - Có biết, nhưng chưa bao giờ nói chuyện. Người phụ nữ đó hình như đầu óc không được bình thường, lần nào ra khỏi cửa cũng đều bao bọc cẩn thận, sao thế? - Cô ta bị tình nghi liên quan đến một vụ ám sát. Mắt Ngô Tử Thụ lóe sáng, bỗng chốc hào hứng:  - Vụ mưu sát? Cô ta giết người à? - Chúng tôi phát hiện ra một thi thể người nát vụn trong phòng cô ta ở. Nạn nhân có lẽ là bạn trai của cô ta. Hung thủ đã phân tách các chi, đồng thời hầm đầu nạn nhân trong nồi áp suất. Bước đầu phỏng đoán, thời gian tử vong vào khoảng từ 12h đến 2h đêm hôm qua. - Ôi!... Ngô Tử Thụ kinh hãi kêu lên một tiếng, ngắt lời anh ta... Không phải chứ? Phân tách các chi? Sao lại có thể biến thái như thế? Tôi cũng bất giác buột miệng nói:  - Người phụ nữ đó trông như thế nào? Người đàn ông quay sang nhìn tôi, hơi ngạc nhiên, dường như bây giờ mới chú ý tới sự tồn tại của tôi.  Ngô Tử Thụ vội nói:  - Bạn của tôi, Nhím. "Nhím?" Tôi không nói gì. Thực tế là tôi đã không thể nói được gì, tôi cảm thấy hơi thở khó khăn, toàn thân lạnh buốt. Tôi nhớ hôm qua có một người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt đến mượn tôi chiếc cưa, cô ta nói: “Tôi vừa mới giết bạn trai của tôi, tôi muốn mượn một chiếc cưa để chia cắt thi thể”. Toàn thân tôi run rẩy mạnh, thì ra những điều cô ta nói đều là sự thực! - Này! Ngẩn người gì thế, bị hoảng sợ quá không thốt lên lời à? Tôi đờ đẫn lắc đầu.  Ngô Tử Thụ lại nói:  - Từ lâu tôi đã cảm thấy cô ta không bình thường, thật không ngờ lại biến thái đến như vậy. Em thấy đấy, phụ nữ thật sự quá đáng sợ, khi phát điên lên rồi, thì việc tàn nhẫn đến thế nào cũng có thể làm được. - Người đàn ông vừa rồi là cảnh sát à? - Ừ, là La Thiên, đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Tên nhóc đó rất ngông cuồng, anh chả thèm để ý đến hắn... Còn chưa kịp khoác lác xong, điện thoại của anh ta đã vang lên: - Alô? Phải, đúng là tôi, anh là ai... sao anh biết... ở đâu... Các cơ trên mặt anh ta từ từ đông cứng lại, dáo dác nhìn xung quanh, sau đó anh ta ra hiệu bằng mắt cho tôi ngồi đây đợi anh, sắc mặt nặng nề vừa gọi điện thoại vừa đi ra phía ngoài.  Khi anh ta vừa bước ra khỏi quán McDonald’s, tôi cũng đã muốn bỏ đi. Nhưng vừa đứng dậy, tôi mới sực nhớ khi đi ra ngoài, vì quá tức giận, tôi đã quên ghi lại địa chỉ cửa hàng của mẹ, điện thoại cũng không ghi, do vậy tôi chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh ta quay về.  Anh ta đi gần hai giờ đồng hồ mới quay về, sau đó anh ta trở nên rất lơ đễnh, bồn chồn không yên, mấy lần định nói gì đó với tôi, há miệng ra rồi lại không nói gì. Bộ dạng anh ta trông rất kỳ quái, dường như đang giấu giếm tâm sự gì đó. Nếu như là người khác, chắc chắn tôi sẽ hỏi. Nhưng chuyện của anh ta, tôi không muốn hỏi, cũng không có tâm trạng để hỏi, trong đầu óc tôi toàn là sự việc người phụ nữ đêm qua đến mượn tôi cái cưa.  Trở về cửa hàng của mẹ, trời đã tối đen. Vụ án thi thể bị chia tách ở tầng 4 rõ ràng đã làm chấn động cả con đường, dường như tất cả mọi người đều đang bàn luận về sự việc này.  Bà chủ nhà, cũng chính là mẹ của Ngô Tử Thụ nói, đôi tình nhân ở tầng 4 đó vào thuê từ một tháng trước, bởi vì thuê phòng không cần giấy chứng minh thư, cho nên bà chủ nhà cũng không biết họ tên là gì, là người ở đâu. Chỉ biết họ rất ít khi ra khỏi nhà, và cũng chưa bao giờ chuyện trò chào hỏi người khác. Hơn nữa, người phụ nữ đó trông có vẻ không được bình thường, giữa ngày hè nóng nực mà lại bao bọc mình kín mít, luôn đeo cặp kính râm, bà chủ nhà cứ tưởng cô ta bị mắc bệnh gì. Khoảng 3h chiều, bà chủ nhà đi đến tầng 4 thu tiền thuê nhà, gõ cửa hồi lâu cũng không thấy phản ứng gì, nhưng từ trong phòng lại tỏa ra mùi vị kỳ lạ rất nhức mũi, hơi giống mùi hầm thịt, nhưng lại tanh đến độ buồn nôn. Thế là, bà chủ nhà lấy chìa khóa mở cửa. Cảnh tượng trong phòng khiến bà ngất luôn tại chỗ. Trên tường, trên giường đầy máu, thi thể bị chia cắt thành nhiều phần rải khắp nơi, không biết người phụ nữ đó đi đâu.  Đêm đến, nằm trên giường, tôi không tài nào chợp mắt được.  Người phụ nữ đó sống ở tầng 4, tại sao cô ta lại chạy xuống tầng 3, mà lại đúng phòng của tôi để mượn cưa?  Mọi người đều nói thường ngày cô ta đều bao bọc mình rất kỹ, đeo kính râm, tại sao cô ta lại bỏ ngụy trang giữ khuôn mặt thật đứng trước mặt tôi chứ?  Đêm qua cô ta không mượn cưa được ở chỗ tôi, vậy thì cô ta đã lấy gì để phân chia thi thể? Lẽ nào, cô ta lại đi mượn người khác?  Nếu như cô ta tự có hung khí để phân chia thi thể, vậy thì tại sao cô ta lại chạy đến chỗ tôi để mượn? Sao lại phải chạy đến mượn tôi? Cô ta không sợ lúc đó tôi sẽ báo cảnh sát sao?  Tôi cảm thấy mình như bị rơi vào trong một động đen không đáy, chìm dần, chìm mãi... Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc... Tôi chợt mở trừng mắt, hiện giờ tôi vô cùng sợ hãi tiếng gõ cửa. Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng gõ cửa vẫn đang ngoan cố vang lên, nó không thể hiểu nổi sự sợ hãi lúc này của tôi. Giống y như đêm hôm qua vậy, không nhanh không chậm, hơn nữa còn theo tiết tấu, mỗi lần gõ ba tiếng, ngừng một lát, lại tiếp tục. Tôi cảm thấy con tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Liếm đôi môi khô khốc, tôi run rẩy hỏi một tiếng:  - Ai? - Là mẹ đây, Tiểu Yên.  Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là mẹ tôi.  Tôi bước xuống giường, mở cửa ra.  Cả đầu tôi bỗng chốc như nổ tung... Đứng ở ngoài cửa rõ ràng chính là người phụ nữ đêm qua. Cô ta vẫn mặc chiếc váy ngủ gần như trong suốt đó, mái tóc ướt sượt vẫn đang nhỏ nước xuống. Người phụ nữ đáng chết này đã giả vờ giọng mẹ tôi để lừa tôi mở cửa cho cô ta. Cô ta nói: - Vừa rồi tôi đã chia cắt xác bạn trai tôi rồi, cám ơn cưa của cô.  Cô ta vừa nói xong, bèn giơ chiếc cưa dính đầy máu. Tôi hét lên một tiếng, bừng tỉnh khỏi cơn mê. Tôi lập tức cảm nhận thấy nỗi hoảng sợ cùng cực đang lap về phía mình. Tôi nhớ đến lời của bà chủ nhà nói: “Cô ta luôn bao bọc mình rất kỹ, không ai biết khuôn mặt thực sự của cô ta như thế nào”.  Con tim của tôi như bị bóp nghẹt, vô cùng đau đớn. Như vậy có nghĩa là...  Rất có khả năng tôi là người duy nhất nhìn thấy khuôn mặt thực sự của cô ta.
Hết chương 2
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close