Chương 3
Tôi ngủ một mạch đến tận chiều. Vừa mới xuống cửa hàng, tôi rất ngạc nhiên khi thấy mẹ đang sắp xếp hành lý. Mắt mẹ hơi đỏ, có vẻ như vừa mới khóc. Tôi tưởng mẹ cãi nhau với bố, lo lắng hỏi:
- Mẹ, mẹ sao thế?
Mẹ không ngẩng đầu lên nhìn tôi, chỉ mải sắp xếp đồ:
- Bà nội con mất rồi.
- Bà nội mất rồi? Tôi kinh ngạc nhìn mẹ, tưởng rằng tai mình có vấn đề.
- Ừ, sáng nay vừa nhận được điện thoại.
- Sao lại có thể như vậy được chứ? Khi chúng ta đi, chẳng phải bà vẫn khỏe mạnh sao?
- Nghe nói là... uống thuốc sâu... Mẹ khụt khịt mũi... Bố con đi mua vé tàu rồi, chiều nay về quê.
Tôi vô cùng đau đớn, nước mắt tuôn rơi lã chã. Tôi quay người, mở cửa, định chạy lên tầng.
- Con đi đâu đấy, Tiểu Yên?
- Con đi sắp xếp đồ.
- Không cần đâu, bố mẹ về là được rồi, con ở đây trông cửa hàng, dù sao con có về cũng chẳng giúp được gì.
Tôi đang định nói thì bố quay về. Đã hơn một năm tôi chưa gặp bố, trông bố gầy đi rất nhiều, cũng tiều tụy đi rất nhiều, râu ria lởm chởm, đầy mùi thuốc lá. Bố đã mua hai tấm vé tàu hỏa, đi vào lúc 5h40 chiều nay.
Tôi chuyển ánh mắt cầu cứu về phía bố:
- Bố ơi, con muốn về cùng với bố mẹ.
Nói thực, cho dù bà nội không mất, tôi cũng rất muốn trở về, tôi cảm thấy tôi vốn không phù hợp với cuộc sống trong thành phố, đặc biệt là sau khi xảy ra vụ án chia tách thi thể ở tầng 4, tôi càng không muốn ở lại đây nữa.
Bố nhìn tôi, rồi lại nhìn mẹ, bố nói:
- Hay là... để Tiểu Yên cùng về vậy?
- Đều về hết cả, ai trông cửa hàng? Trở về lo chuyện hậu sự ít nhất cũng phải mười ngày đến nửa tháng, lâu như thế không làm ăn gì à?
Bố châm một điều thuốc, khẽ nói:
- Anh đã nói với em rồi, đừng có cố đón Tiểu Yên ra đây, nếu không mẹ chúng ta cũng sẽ không...
- Em sao mà biết sẽ xảy ra chuyện này chứ? Anh nói thế như thể em chỉ mong mẹ chết sớm vậy. Nếu em biết bà sẽ uống thuốc sâu, em còn có thể đón Tiểu Yên ra đây sao? Anh nghĩ là trong lòng em dễ chịu lắm à? Thật đúng là...! Giọng của mẹ rất gay gắt, cuộc sống nơi thành thị đã tôi luyện mẹ sẵn sàng trở thành một con hổ cái bất cứ lúc nào.
Rõ ràng bố rất sợ mẹ, nghe thấy mẹ nói vậy bèn không lên tiếng nữa.
Tôi cũng không dám nói thêm gì. Sau khi mẹ thu dọn xong, đưa cho tôi chìa khóa cửa hàng, bảo tôi ngủ lại cửa hàng trong quãng thời gian này, đừng có chạy đi linh tinh. Rồi mẹ lại nói với tôi cách thu tiền cước điện thoại và tiền mạt chược, khóa cửa như thế nào, nếu như có gì không hiểu thì có thể hỏi Ngô Tử Thụ. Trước khi đi, mẹ đưa cho tôi 500 tệ, bảo tôi phải chi tiêu tiết kiệm, sau khi bố mẹ lo xong hậu sự sẽ nhanh chóng quay lại.
Sau khi bố mẹ đi, nước mắt tôi chưa lúc nào ngừng rơi, càng nghĩ càng buồn. Từ nhỏ đến lớn, tôi và bà nội cùng nương tựa vào nhau mà sống. Chắc chắn là bà lo tôi có kiếp nạn gì, không muốn nhìn thấy tôi xảy ra việc, cho nên, bà mới tự kết thúc sinh mạng của mình trước.
Tôi nằm bò ra bàn khóc nức nở...
Bà nội ngốc nghếch của tôi ơi!!!
Trong lòng tôi ít nhiều cũng cảm thấy oán hận mẹ.
Tại sao lại không để tôi cùng về chứ?
Lẽ nào trông cửa hàng còn quan trọng hơn cả tang lễ của bà nội sao? Từ bao giờ mẹ đã trở nên toan tính đến như vậy?
Đến tận hơn một giờ sáng, bàn đánh mạt chược cuối cùng mới giải tán, nhưng không biết tại sao lại bắt đầu tranh cãi, càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng cửa hàng của mẹ trở thành một chiến trường. Cốc trà và tàn thuốc bị ném bay khắp nơi, thật không may tôi lại bị ném trúng, toạc đầu chảy máu. Đến tận khi cảnh sát tới, mới kết thúc được cuộc hỗn chiến này.
Tôi được đưa đến bệnh viện, khâu bốn mũi trên trán. Tôi cảm thấy mình thật quá xui xẻo, bố mẹ vừa mới đi đã gặp phải sự việc này.
Đưa tôi đến bệnh viện chính là anh cảnh sát hôm qua đã gặp ở cửa hàng McDonald’s, tôi nhớ hình như anh ta tên là La Thiên. Trên đường đưa tôi về nhà, anh hỏi tôi:
- Cô vừa đến thành phố S này hả?
- Vâng, đến từ tối hôm kia.
- Vậy tại sao cô lại trở thành bạn gái của Ngô Tử Thụ?
- Quỷ mới là bạn gái của hắn! Tôi lẩm bẩm, nghiêng đầu nhìn anh ta.
Khóe mắt anh ta thoáng xuất hiện một sự lạnh lùng khác thường, khiến người ta có cảm giác xa cách.
- Có phải hắn thường xuyên gây chuyện, cho nên mới quen anh không? Tôi hỏi.
Anh cười khan mấy tiếng, không trả lời.
Cả hai cùng trầm mặc một lúc, tôi lại hỏi:
- Vụ án đó... có tiến triển gì không vậy?
- Ơ? Vụ án nào? Anh có vẻ như đang lơ đễnh.
- Chính là vụ án chia tách thi thể ở tầng 4.
- Ồ, không tiến triển gì...
Ngừng lại một lát, anh chợt hỏi:
- Có phải là cô biết chuyện gì đó phải không?
Tôi vội vàng lắc đầu nói:
- Không, không đâu. Tối hôm kia tôi mới đến thành phố S này, tôi chẳng biết gì cả.
- Vậy sao? Vụ án đó hình như cũng xảy ra vào tối hôm kia.
Nói xong câu này, anh ta bèn im bặt, không nói thêm gì nữa.
Tôi khá mâu thuẫn, không biết có nên nói cho La Thiên biết việc người phụ nữ đó mượn tôi cái cưa hay không, bởi vì chính tôi cũng không hiểu là có chuyện gì, nếu như La Thiên không tin thì sao?
Đúng vậy, tôi vừa mới đến thành phố S, người phụ nữ đó đã đến mượn tôi cái cưa, rồi còn bạo gan nói rằng cô ta vừa mới giết chết bạn trai của cô ta, muốn mượn cửa để chia tách thi thể, một sự việc kỳ quái đến như vậy nói ra ai tin chứ?
Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định không nói, không khéo lại lôi tôi vào cuộc mất.
La Thiên đưa tôi về nhà xong liền đi ngay. Tôi đứng trước gương ngắm nghía, cảm thấy tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Trên trán dính một miếng băng gạc dày, chắc chắn sẽ để lại một vết sẹo... Ôi, chắc là sẽ hủy hoại nhan sắc mất thôi.
Tôi lau sạch sàn nhà, rồi lại thu dọn bàn ghế, dọn dẹp mãi thì đã gần 4h sáng rồi. Đúng lúc định đóng cửa, đột nhiên, một bóng người lao thẳng tới, đập vào cửa, mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi. Tôi hoảng sợ, lùi lại mấy bước.
Người ở trước mắt tôi toàn thân đầy máu, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Trên cánh tay, cổ và mặt anh ta cũng dính đầy những vết máu đáng sợ.
Anh ta dựa vào cửa, nhìn tôi, trong mắt anh ta tràn ngập nỗi sợ hãi đầy tuyệt vọng.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, bên tai là một khoảng yên lặng đến ghê người, dường như không nghe thấy cả tiếng thở, mồ hôi lạnh chảy từ bên thái dương xuống.
- Tôi... gọi cuộc điện thoại... Anh ta vừa mới mở miệng nói, máu tươi liền trào từ trong miệng anh ta ra.
Tôi kinh sợ nhìn anh ta. Tôi cũng sắp đến bên bờ tuyệt vọng. Tôi không biết tại sao đêm hôm khuya khoắt anh ta đột nhiên lại xuất hiện ở đây. Tôi vô cùng sợ hãi.
Liệu anh ta có tấn công tôi hay không?
Liệu có một người nào cầm dao lao vào đây không? Có trời mới biết anh ta có phải đang bị truy sát hay không?
Tôi căng thẳng đứng nép vào tường, mất đi toàn bộ khả năng suy nghĩ và ứng phó, cơ thể giống như bị bùa mê đứng im một chỗ không thể nhúc nhích được, ánh mắt cũng không thể rời khỏi người anh ta.
Anh ta lảo đảo đến cạnh máy điện thoại, run rẩy nhấc ống nghe. Anh ta ấn một dãy số, sau đó nói bằng giọng khàn đặc đầy khó khăn:
- Nghe này... chúng ta ai... ai cũng... không thể thoát được...
Gác máy, quay người nhìn tôi, anh ta há miệng, hình như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói được gì cả, tập tễnh bước ra bên ngoài. Khi bước đến cạnh cửa, anh ta lại một lần nữa quay người nhìn tôi, lộ ra hàm răng dính đầy máu tươi...
Trời ơi! Thật không ngờ anh ta đang cười!
Tôi đóng chặt cửa lại, mãi hồi lâu vẫn không thể định thần lại. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc máy điện thoại, trên đó dính đầy vết máu, rõ ràng người tôi vừa nhìn thấy không phải là ảo giác.
Nụ cười cuối cùng anh ta cười với tôi, là có ý gì vậy?
Tôi nhìn thấy bên cạnh máy điện thoại có một chiếc túi xách tay màu đen, chắc là anh ta đã bỏ quên lại đây. Tôi vội lao đến định mở túi xem thử có gì nhưng rồi lại do dự, và phát hiện ra rằng mình đã quá sợ hãi đến độ toàn thân run rẩy.
Tôi chỉ cảm thấy chiếc túi trong tay mình rất nặng, hơn nữa, giống như một bếp lò hồng rực, càng lúc càng nặng, cũng càng lúc càng nóng, cuối cùng, bịch một tiếng rơi xuống đất, phát ra thứ âm thanh trầm đục.
Cùng theo tiếng vang ấy, tôi chợt nghĩ ra điều gì, quay đầu lại nhìn chăm chăm vào máy tính tiền, mỗi lần gọi xong một cuộc điện thoại nó đều kêu, nhưng khi người đó gác máy, nó không kêu.
Tại sao nó không kêu chứ?
Tôi từ từ bước đến cạnh chiếc máy điện thoại, hít thở một hơi thật sâu, ấn nút “Không cầm máy”, rồi lại ấn nút “Gọi lại”.
... Xin lỗi, số quý khách vừa gọi không có thực... Trong âm thanh lạnh lùng phát ra dường như ẩn giấu một cái kim vô hình, đâm xuyên màn đêm tĩnh mịch.
Bên tai tôi lại vang lên câu nói của người đó: “Nghe này... chúng ta... ai... ai cũng... không thể thoát được...
Anh ta đang nói chuyện với một số điện thoại không có thực?
Cả đêm tôi không ngủ được, đến tận trưa mới tỉnh dậy mở cửa, toàn thân nặng trịch choáng váng, cứ ngồi đó nhìn chằm chằm vào máy điện thoại.
Tại sao lại là số điện thoại không có thực?
Nhìn bộ dạng của anh ta rõ ràng là có người nghe máy, nhưng, nếu như thực sự gọi được, máy tính tiền sao lại không kêu?
Hơn nữa, tôi đã gọi lại, rõ ràng là số không có thực, lẽ nào anh ta thực sự đang nói chuyện với một số điện thoại không có thực?
Sao có thể như vậy được?
Tại sao anh ta phải làm như vậy? Lẽ nào anh ta là kẻ điên? Cuộc điện thoại đêm qua chỉ là những lời nói điên rồ của anh ta?
Một kẻ điên bị chém đến độ toàn thân đầy máu? Còn đem theo cả túi xách tay?
Không! Anh ta quyết không phải là kẻ điên! Tôi nhanh chóng phủ định sự suy đoán này. Anh ta bị kẻ khác đâm chém thành ra như vậy mà vẫn không làm mất túi, điều này đủ để chứng minh trong túi có thứ gì đó rất quan trọng.
Nhưng mà nếu đã quan trọng như vậy, tại sao khi gọi xong điện thoại, anh ta lại để quên túi ở trong cửa hàng?
Còn cả việc trước khi đi anh định nói gì đó nhưng lại thôi. Anh ta muốn nói gì với tôi, hay là muốn nói cho tôi điều gì?
Tôi không dám nhắc đến nụ cười của anh ta vì mỗi lần nhớ đến là toàn thân tôi nổi gai ốc. Nụ cười của anh ta quá kỳ quái. Không phải là mỉm cười, cũng không phải là cười gian xảo, càng không phải là ở khoảng giữa mỉm cười và cười gian xảo... Tóm lại, tôi không biết phải dùng câu chữ nào để miêu tả.
Đêm qua tôi đã đứng trước gương nghiên cứu nụ cười của anh ta hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng cho rằng nụ cười ấy trông giống nụ cười nhe răng của con tinh tinh trong sở thú. Kết luận chẳng hợp với logic này khiến tôi giật mình hoảng sợ, làm thế nào mới cười được như con tinh tinh nhe răng...
Thực ra tôi cũng không hề muốn nghĩ đến sự việc này, nhưng càng như vậy, thì nó lại càng hiện rõ trong trí não tôi. Kết quả là, càng nghĩ càng thấy đầu óc bấn loạn, càng bấn loạn lại càng cảm thấy sợ hãi.
Buổi tối, nhân lúc không có ai đến đánh mạt chược, tôi bèn đóng cửa hàng sớm. Tôi sợ rằng nửa đêm lại có một người đầm đìa máu me đến gọi điện thoại.
Trên quầy có một tờ báo đang mở ra gây sự chú ý của tôi, tôi không nhớ nó được ai đặt ở đây từ khi nào, tôi cầm lên xem, một bản tin chói mất đầy mùi máu tanh đã chiếm lấy toàn bộ ánh mắt tôi, trái tim tôi như bị rơi xuống địa ngục.
Bảy giờ sáng, trong công viên Nam Hồ phát hiện ra một cái xác nam giới. Qua kiểm chứng, nạn nhân tên Chung Thành Vỹ, 28 tuổi, người thành phố S. Da mặt nạn nhân bị lột sạch, trên người cũng có rất nhiều vết dao đâm. Thời gian tử vong cách đây khoảng chín giờ đồng hồ.
Qua bước đầu phân tích, phía cảnh sát nghi ngờ đây là một vụ hung án có chủ ý. Nguyên nhân dẫn đến cái chết đang trong qua trình điều tra của cảnh sát.
Ảnh chụp trên thẻ chứng minh thư của nạn nhân được phóng to. Vừa nhìn, tôi đã nhận ngay ra khuôn mặt đó.
Chính là người đêm qua đến cửa hàng gọi điện thoại!
Anh ta tên Chung Thành Vỹ, anh ta chết rồi.
Bỗng tôi thoáng giật mình. Chụp lấy tờ báo, tôi đọc lại dòng chữ ghi trên đó:
... Thời gian tử vong cách đây khoảng chín giờ đồng hồ...
Sao lại có thể là chín giờ đồng hồ?
Nếu 7h sáng phát hiện ra thi thể của anh ta, thì anh ta phải chết từ lúc 10h đêm hôm qua. Vậy vào khoảng 4h sáng nay, người mà tôi nhìn thấy là ai?... Chẳng lẽ anh ta là... là...
Tôi bất giác rùng mình một cái.
Liệu có phải là bác sĩ pháp y đã nhầm không?
Nhưng cho dù có nhầm, cũng không thể nhầm một cách sai lệch đến như vậy. Từ 10h đến 4h, chênh lệch gần sáu giờ đồng hồ chứ ít gì. Không thể nào lại có vị bác sĩ pháp ý cẩu thả và không có trách nhiệm như vậy.
Lẽ nào trên đời thực sự có ma quỷ?
Đầu óc tôi cứ thế quay cuồng. Thậm chí tôi đã nghĩ đến việc báo cảnh sát, hoặc là đi tìm La Thiên, nhưng sau khi tìm thấy La Thiên, tôi sẽ nói với anh ta như thế nào đây.
Một người đã chết đến gọi điện thoại? Hơn nữa còn gọi vào số máy không có thực.
Không chừng anh ta không những không tin, mà còn cho rằng tôi có liên quan đến cái chết của Chung Thành Vỹ.
Tôi phải làm thế nào đây?
Lại đúng lúc bố mẹ về quê lo liệu việc hậu sự cho bà nội mới khổ cho tôi chứ.
Chẳng lẽ lại đi tìm tên Ngô Tử Thụ biến thái đó?
Không! Tôi thà bị sợ hãi chết khiếp, chứ quyết không đi tìm hắn.
Tôi nhủ thầm: “Bà nội ơi, tại sao cháu vừa mới đến thành phố S đã gặp phải bao chuyện đáng sợ như vậy? Đầu tiên là người phụ nữ kỳ lạ đêm hôm khuya khoắt đến mượn cháu cái cưa để chia thi thể, sau đó lại có người đánh nhau vô tình đập vào đầu cháu, bây giờ lại gặp phải một người đã chết chạy đến cửa hàng gọi điện thoại. Tất cả những điều này đều là ngẫu nhiên, hay là mệnh của cháu thực sự có kiếp nạn? Bà ơi, bà có thể nói cho cháu biết không? Bà hay nói cho cháu biết tiếp theo đây cháu phải làm thế nào?”
Tôi cứ đi đi lại lại trong phòng giống như một kẻ đầu óc không bình thường.
Nghĩ hồi lâu đâm ra liều. Tôi quyết định mặc kệ. Phải rồi, cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả có sao đâu.
Nhưng, túi của anh ta vẫn còn đang bị khóa trong ngăn tủ... Bên trong đó chứa gì vậy?
Tôi cảm thấy mình sắp phát điên, ý thức của tôi bị chia làm hai, một bên bảo tôi ném cái túi đi, còn phía bên kia lại bảo tôi mở túi ra.
Có lẽ ném chiếc túi đi, tất cả mọi sự việc sẽ kết thúc, nhưng nếu mở ra...
Sự tò mò đang dụ dỗ tôi.
Ném đi, hay là mở ra?
Tôi căng thẳng đến tột cùng, dường như lấy tính mạng của mình để đặt cược thắng thua.
Tôi đã quyết định.
Với tốc độ nhanh nhất, tôi lấy chiếc túi đó ra khỏi ngăn kéo và... kéo khóa
Ở trên thế gian này, có một số thứ không thể dây vào nó. Nếu đã dây vào, có thể nó sẽ mãi bám theo bạn, cho đến khi bạn chết đi.
Đúng một tuần sau cái ngày liều lĩnh mở chiếc túi, tôi quyết định rời khỏi cửa hàng. Do không thuộc đường, cho nên vừa ra khỏi cửa, tôi đã bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến đường Tây Vĩnh Hòa.
Có lẽ, bạn còn căng thẳng muốn biết trong túi Chung Thành Vỹ để lại rốt cuộc chứa thứ gì, có phải không?
Thì đây, tôi nói cho bạn biết.
Là tiền mặt!
Năm vạn tệ và một bức thư.
Tôi không biết, trong lúc đếm số tiền đó, ngón tay mình có vì quá run mà trở nên co giật hay không, bởi vì dù đã lớn nhưng chưa bao giờ tôi nhìn thấy một số tiền lớn như vậy. Nhưng tôi biết số tiền mà tôi đang đếm chính là tiền mà một người chết để lại. Nó hoàn toàn không giống với tiền nhặt được. Nói ra thì cũng hơi xấu hổ, nhưng có một lúc, tôi đã nảy sinh suy nghĩ chiếm đoạt toàn bộ số tiền này. Ai có thể kháng cự được sự mê hoặc của tiền bạc chứ.
Mâu thuẫn hồi lâu, cuối cùng tôi đã từ bỏ suy nghĩ này bởi vì tôi sợ... sợ nửa đêm có ma đến gõ cửa đòi lại tiền.
Hiện giờ, tôi cũng không thể chắc chắn được rằng số tiền 5 vạn tệ này có phải là của Chung Thành Vỹ hay là tiền mà hắn ta đã cướp được từ người khác. Thêm vào đó, có một điều kỳ lạ mà đến giờ tôi vẫn không tài nào hiểu nổi, chính là câu nói của anh ta: "Chúng ta ai cũng không thể thoát được".
Là có ý gì vậy?
Lẽ nào anh ta đã sớm biết được cái chết của mình? Và anh ta còn đoán trước sẽ còn nhiều cái chết khác nữa sắp xảy ra?
Vậy thì, người tiếp theo sẽ là ai?
Lá thư đó viết cho Ngô Vĩnh Thanh, địa chi số 137 đường Tây Vĩnh Hòa. Nhìn tên, có lẽ đó là một cô gái. Tuy nhiên điều kỳ lạ là, trên lá thư không có tem bưu điện, cũng không viết tên và địa chỉ người gửi. Hơn nữa, tên người nhận trên lá thư được viết rất yếu ớt, một số nét chữ còn thiếu, một số khác thì xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến ta có cảm giác người viết những chữ này vốn không hề cầm chặt bút, có vẻ như một người sắp chết gắng gượng viết ra vậy.
Lẽ nào Chung Thành Vỹ viết cho Ngô Vĩnh Thanh trước lúc chết?
Anh ta muốn nói cho Ngô Vĩnh Thanh biết người tiếp theo phải chết chính là cô?
Tại sao lại phải viết thư chứ? Cùng ở trong thành phố S, gọi điện thoại hoặc tự mình đến chẳng phải còn tiện hơn sao?
Anh ta có thể đến cửa hàng mẹ tôi gọi điện thoại sau khi đã chết, tại sao lại không thể đưa túi xách đến tận tay Ngô Vĩnh Thanh?
Lẽ nào họ không thể gặp mặt, cũng không thể liên lạc? Chung Thành Vỹ muốn nhờ người khác chuyển lời đến Ngô Vĩnh Thanh?
Nói đến việc Chung Thành Vỹ đến cửa hàng gọi điện thoại, sự việc này tôi đã suy nghĩ mãi mà vẫn không tài nào hiểu nổi. Sau khi tôi nhìn thấy tin về cái chết của anh ta ở trên báo, ngày hôm sau tôi đã hỏi thăm công viên Nam Hồ ở đâu. Người ta cho tôi biết nó nằm ở phía nam thành phố, cách cửa hàng của mẹ khoảng nửa tiếng đồng hồ đi xe taxi.
Tôi thực sự không thể hiểu lý do vì sao Chung Thành Vỹ sau khi chết lại chạy một quãng đường xa như vậy chỉ để gọi điện thoại.
Bộ dạng lúc chết Chung Thành Vỹ rất đáng sợ. Rốt cuộc giữa anh ta và hung thủ có mối thù hận sâu sắc như thế nào đến nỗi hắn lại tàn nhẫn lột sạch da mặt anh ta vậy?
Phải làm thế nào mới có thể lột hết cả làn da trên khuôn mặt chứ? Lột như thế nào? Hung thủ là một bác sĩ khoa ngoại chăng?
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy sự việc này quá ly kỳ cổ quái và rồi để giải tỏa thắc mắc, tôi quyết định đi đến đường Tây Vĩnh Hòa. Biết đâu đến đấy, tôi lại có thể tìm thấy đáp án ở chỗ Ngô Vĩnh Thanh.
Sau khi xe taxi đi hơn mười phút, rẽ vào một ngõ nhỏ khá vắng vẻ, rồi sau khi quành tới quành lui bảy, tám lần, tài xế cho xe dừng lại trước cửa một ngôi nhà có gắn tấm biển trước cửa, trên đó có ghi: 137 đường Tây Vĩnh Hòa.
Tôi trả tiền rồi xuống xe. Nhìn thấy trong nhà đang sáng đèn, chắc là có người, tôi bèn ấn chuông cửa. Nói thực, tôi hơi căng thẳng, tôi không biết sau khi gặp Ngô Vĩnh Thanh sẽ nghe được một câu chuyện như thế nào.
Tiếng ho rũ rượi vang lên từ trong nhà cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Một ông già ra mở cửa, tóc ông bạc phơ, trên mặt đầy những vết nhăn nheo già nua, mặc một chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi, chiếc quần đùi rộng kẻ caro màu xanh lam. Thấy tôi đang đứng tần ngần trước cửa, ông hỏi:
- Cô tìm ai? Giọng của ông nghe có vẻ hơi lạnh, thế nhưng lại khô cứng, thái độ rất không tốt.
- Xin hỏi, Ngô Vĩnh Thanh có ở đây không ạ? Tôi vừa nói vừa nhìn vào trong.
Trong nhà, một bà lão ngồi trên ghế sofa xem ti vi. Bà ta quay lưng lại phía tôi. Trên màn hình ti vi toàn là những nét nhiễu sóng, không hề có hình ảnh, cũng chẳng có âm thanh... Bà đang xem gì thế nhỉ?
- Cô là... Ông lão nhìn tôi từ đầu xuống chân, trên nét mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, ông đứng ngẩn ở đó không hề nhúc nhích, cũng không có ý định mời tôi vào nhà.
- Cháu là bạn của cô ấy, cô ấy có nhà không ạ?
- Không có, con nha đầu khốn kiếp đó đã lâu không hề về nhà.
- Vậy ông có biết cô ấy đi đâu không ạ?
- Chắc chắn là lại ở cùng với bọn khốn Lưu Gia Minh. Con bé khốn kiếp này tốt nhất là chết ở ngoài đường đừng có quay về nữa, cả ngày chỉ biết quanh quẩn với cái lũ lưu manh đó, nó càng lớn càng không thể nào kiểm soát được.
Ông lão luôn miệng nói “con nha đầu khốn kiếp” khiến tôi nghe mà cảm thấy rất khó chịu.
- Dạ, vậy ông có biết làm thế nào để tìm thấy cô ấy không ạ?
Tôi nhìn thấy thần thái của ông có vẻ hơi cảnh giác, lập tức thận trọng bổ sung thêm một câu:
- Cháu tìm cô ấy có việc gấp, nếu không cũng không đến làm phiền ông muộn thế này, có phải không ạ?
Ông lại nhìn tôi một hồi, ánh mắt đó có vẻ hơi mẫn cảm, mang theo chút dò xét, khiến tôi toàn thân cảm thấy không được thoải mái. Sau đó, ông đi đến gần chiếc ti vi, lấy ra giấy và bút, cúi người xuống bàn để ti vi viết gì đó. Bà lão từ đầu vẫn ngồi im ở đó, không thèm chú ý đến sự tồn tại của tôi, giống như là một pho tượng đá lạnh lẽo.
Ông lão viết xong, xẻ một tờ giấy, bước lại đưa cho tôi:
- Đây là số điện thoại của Lưu Gia Minh, cô tự đi tìm đi, tìm thấy con nha đầu khốn kiếp đó hãy bảo nó quay về nhà ngay, đã sắp trở thành hoang dại rồi đấy.
Tôi liên tục gật đầu, cảm ơn ông.
Vừa lúc chuẩn bị rời khỏi đó, bà lão ngồi trên ghế đột nhiên quay người lại, “nhìn” tôi. Tôi bất giác hít một hơi thật sâu.
Đó là một đôi mắt toàn màu trắng dã, bên trong không hề có con ngươi đen.
Bà ấy là một người mù!
Trong lúc tôi còn đang ngẩn người, bà toét miệng, lộ ra mấy chiếc răng thưa thớt, không nhận được ra là bà đang khóc hay đang cười.
Tôi chạy một mạch ra khỏi con phố nhỏ, sợ rằng nếu chạy chậm một chút sẽ bị một bàn tay vô hình nắm chặt, đôi mắt trắng dã của bà lão như thể mọc ngay ở trong não tôi vậy, không thể nào đuổi nó đi được.
Tôi tìm một bốt điện thoại công cộng, cuống cuồng ấn số điện thoại của Lưu Gia Minh, phía bên anh ta rất ồn.
- Xin hỏi, anh... anh là Lưu Gia Minh phải không? Tôi đập khe khẽ tay vào lồng ngực đang thở dồn dập.
- Đúng vậy, cô là ai?
- Tôi tìm Ngô Vĩnh Thanh, hiện nay cô ấy có ở cùng anh không?
- Ai cơ?
- Ngô Vĩnh Thanh.
- Ngô Vĩnh Thanh nào?... Còn chưa đợi tôi nói, giọng của anh ta đột nhiên cao vút... Cô nói gì vậy? Cô tìm ai?
Tôi cứ tưởng ở chỗ anh ta quá ồn không nghe rõ, bèn lặp lại một lần nữa.
Anh ta không nói gì, phía bên kia đột nhiên yên tĩnh hẳn, bỗng chốc, không có chút âm thanh nào cả.
Tôi khẽ hỏi:
- Alô? Anh vẫn đang nghe chứ?
- Đang nghe.
- Thế Ngô Vĩnh Thanh...
Trầm mặc giây lát, anh nói:
- Cô ấy chết rồi.
- Cô ấy chết rồi ư?
- Đúng vậy, cô ấy đã chết cách đây hai năm!
Hai mươi phút sau, tôi bắt xe vội đến quán cafa “Ấn tượng” của Lưu Gia Minh.
Anh ta chọn một phòng riêng, chúng tôi ngồi đối diện với nhau, trong phòng bật điều hòa, dễ chịu hơn bên ngoài rất nhiều.
Trông anh ta khoảng 27, 28 tuổi, tóc cắt rất ngắn, lông mày rậm, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạch kim to, mặc một chiếc áo phông màu đen, trên cánh tay trái lộ ra một chút hình xăm, không nhận được ra là hình xăm gì. Đây là một người đàn ông có chút dã tính, không phải rất tuần tú, nhưng cũng khá nam tính.
Anh ta rút bao thuốc lá ra khỏi túi quần, rồi rút một điều ra châm, hít vào một hơi thật sâu, nhả ra luồng khói đặc:
- Xưng hô với cô như thế nào nhỉ?
- Tôi tên Cổ Tiểu Yên, anh cứ gọi tôi là Tiểu Yên đi.
- Cô là bạn của Ngô Vĩnh Thanh? Sao trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô nhỉ? Trong lúc nói, anh ta rót cho tôi một tách trà.
- À... Tôi nhất thời cứng họng, không biết nên trả lời anh ta như thế nào.
- Sao cô lại biết được số điện thoại của tôi?
Anh ta uống một ngụm trà, đưa cốc trà sát lên mũi ngửi, dường như vừa cố ý vừa vô tình xoay chuyển đề tài.
- Tôi vừa mới đến nhà cô ấy.
- Cô đến nhà cô ấy rồi sao? Anh ta ngắt lời tôi, nhíu mày, đặt tách trà xuống bàn.
- Đúng vậy.
- Nhà cô ấy có người sao?
- Có chứ, hai ông bà già, chính họ đã cho tôi số điện thoại của anh.
Anh ta nhíu mày chặt hơn:
- Cô chắc chắn... đó là nhà cô ấy?
Bộ dạng của anh ta làm cho tôi thấy vô cùng mơ hồ:
- Số 137 đường Tây Vĩnh Hòa, chẳng phải sao?
Anh ta nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu. Lúc anh ta mở mắt ra, ánh mắt trở nên rất nặng nề:
- Hai người già mà cô nhìn thấy trông như thế nào?
Tôi miêu tả sơ qua. Anh ta liên tục hít hai hơi thuốc, sau đó ném đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn, lẩm bẩm:
- Vậy thì họ có lẽ là ông nội và bà nội của cô ấy. Ừm, sao họ lại có thể nhớ được số điện thoại của tôi nhỉ...?
Ngừng lại một lát, anh ta đột nhiên nhìn tôi, giọng nói trở nên cương quyết:
- Cô vốn không phải là bạn của Ngô Vĩnh Thanh, cô là ai?
Tôi giật mình hoảng sợ bởi câu hỏi đột ngột của anh ta, chẳng kịp nghĩ, tôi buột miệng nói:
- Thực ra tôi là bạn của Chung Thành Vỹ.
- Chung Thành Vỹ? Thế thì càng không thể.
- Là... thật đấy. Tôi quyết định lỳ mặt quả quyết là bạn của Chung Thành Vỹ, bởi vì tôi phát hiện ra mình không tìm nhầm người, có thể hỏi được một số sự việc từ người đàn ông này.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, kiểu cười này mang theo thái độ chế giễu, khiến tôi hơi chột dạ, nhưng tôi vẫn cố tình tỏ vẻ trấn tĩnh.
Bỗng Lưu Gia Minh lên tiếng:
- Nếu như cô là bạn của Chung Thành Vỹ, vậy thì lẽ ra cô phải biết tình hình của Vĩnh Thanh, và cả ông nội và bà nội cô ấy. Hơn nữa, bạn bè của Chung Thành Vỹ hầu như tôi đều quen biết cả. Nói đi, rốt cuộc cô là ai? Cô đến tìm tôi làm gì?
- Sự việc là như thế này... Đầu óc tôi chuyển động thật nhanh... Thực ra tôi là một người họ hàng xa của Chung Thành Vỹ vẫn sống ở nông thôn, mấy hôm nay vừa mới đến, cho nên anh chưa nhìn thấy tôi bao giờ. Quả thực là tôi không quen biết Ngô Vĩnh Thanh, mấy hôm trước ở trong phòng Chung Thành Vỹ, tôi có nhìn thấy một bức thư, viết cho Ngô Vĩnh Thanh, tôi nghĩ bức thư này rất quan trọng, cho nên tôi đã đi tìm Ngô Vĩnh Thanh, tôi không biết cô ấy đã... Tôi vốn muốn giúp Chung Thành Vỹ giao bức thư này tới tận tay cô ấy, rồi sau đó tôi đã tìm được anh.
Tôi càng nói càng lưu loát, cuối cùng nói liền một hơi đến hết.
Lưu Gia Minh gật đầu, nhìn tôi, xem ra tôi bịa chuyện y như thật, cộng thêm với bộ dạng nhà quê của tôi, anh ta dường như có vẻ hơi tin. Anh ta hỏi:
- Vậy cô biết trong thư viết những gì không? Khẩu khí rõ ràng nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
Tôi thở phào, lắc đầu:
- Không biết, tôi chưa mở ra xem.
Anh ta lại châm một điều thuốc, dựa người vào ghế, trầm ngâm giây lát, khẽ nói:
- Chung Thành Vỹ cũng chết rồi.
Tôi thoáng giật mình sợ hãi. Anh ta nói Chung Thành Vỹ “cũng” chết rồi, hơn nữa lại nói với vẻ bình tĩnh tự nhiên đến thế, dường như cái chết của Chung Thành Vỹ sớm đã nằm trong dự liệu của anh ta. Qua lời nói của anh có thể nhận ra, cái chết của Chung Thành Vỹ và Ngô Vĩnh Thanh hình như có mối liên hệ nào đó. Vậy thì anh ta có quan hệ gì với Chung Thành Vỹ, và cả Ngô Vĩnh Thanh nữa?
Tôi nhìn anh ta, thở dài, nói:
- Đúng vậy, hình như là bị người ta chém chết, hung thủ quá tàn nhẫn, hôm đó khi tôi vừa nhìn thấy tờ báo...
- Báo giấy?... Anh ngắt lời tôi... Báo giấy ngày hôm nào?
- Chính là ngày phát hiện ra thi thể của anh ấy.
- Báo gì vậy?
- Tôi... không chú ý. Lúc đó tôi chỉ cuống lên sợ hãi không để ý là báo gì.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị, rồi cười đau khổ:
- Có thể là cô đã nhớ nhầm rồi. Những vụ án như kiểu Chung Thành Vỹ vốn không thể nào phá nổi, bọn họ không thể nào lại đăng báo được, càng không thể đăng ngày hôm đó.
Nghe anh ta nói vậy, nhớ lại tờ báo đó, hình như cũng hơi có chút khả nghi, 7g sáng phát hiện ra xác của Chung Thành Vỹ, khả năng báo đăng ngay ngày hôm đó thực sự rất ít, nhưng tôi rõ ràng đã nhìn thấy bản tin trên tờ báo, nếu không sao tôi có thể biết được về cái chết của Chung Thành Vỹ, sao lại biết nạn nhân tên là Chung Thành Vỹ?
Nhưng... ai đã để tờ báo đó lên quầy? Lẽ nào chỉ đơn thuần để cho tôi nhìn thấy mẩu tin đó? Tại sa chỉ đơn thuần để cho tôi nhìn thấy mẩu tin đó? Tại sao Lưu Gia Minh lại có thể khẳng định vụ án của Chung Thành Vỹ vốn không thể phá được? Là do trước đây đã xảy ra những vụ án tương tự, hay là anh ta biết hung thủ là ai?
- Tôi cảm thấy...
Anh ta lấy tay ra hiệu:
- Nghe tôi nói này, sự việc này tốt nhất cô đừng nhúng tay vào, vốn không phải là việc cô có thể nhúng tay vào, cứ coi như không biết gì đi nhé.
- Nhưng tôi đã biết rồi.
- Chẳng có lợi gì cho cô đâu, thật đấy, hãy tin tôi.
- Tại sao?
Tôi không hiểu, nhưng cũng càng tăng thêm lòng hiếu kỳ, thấy anh ta trầm mặc không nói, tôi cầu xin anh ta:
- Anh hãy nói cho tôi biết được không? Tôi thực sự rất muốn biết, tôi đảm bảo sẽ không nói với người khác, tôi hứa! Cái chết của Chung Thành Vỹ... có phải là liên quan đến cái chết của Ngô Vĩnh Thanh không?
Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà nhìn tôi đây băn khoăn, sau đó để lộ ra một nét mặt rất kỳ quái, như thể là quyết định tiết lộ một bí mật trọng đại vậy:
- Cô biết không, trong nhà Vĩnh Thanh đã hai năm nay không có ai ở rồi.
Câu nói của anh ta khiến tôi giật nảy mình:
- Hai năm rồi không có ai ở? Vậy ông nội và bà nội của cô ấy...?
- Họ đã qua đời từ lâu rồi...
Trái tim tôi nặng trịch:
- Chết từ lâu rồi? Vậy... vừa rồi tôi nhìn thấy...
Tôi không dám nói tiếp nữa, tôi nhớ đến con ngươi mắt trắng của bà lão, rùng mình.
- Cô đã muốn biết như vậy, vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết.
Làn khói dày đặc xuất hiện trên mặt anh ta, nét mặt anh ta trở nên rất mơ hồ.
- Ba người chúng tôi là bạn thân với nhau kể từ khi học tiểu học cho đến tận cấp 3. Chung Thành Vỹ và Vĩnh Thanh còn ngồi cùng bàn. Trong trường, không ai dám bắt nạt ba người chúng tôi. Lúc đó, chúng tôi còn có một biệt hiệu là “Hội Chim Phượng Hoàng Lửa”, cô biết Phượng hoàng lửa không?
- Phượng hoàng lửa?
Anh ta gật đầu, rồi lại châm một điếu thuốc, nét mặt có vẻ hơi thương cảm, rồi anh ta lại nói tiếp:
- Biệt hiệu này do Vĩnh Thanh đặt ra. Nghe nói trong truyền thuyết có một loại chim gọi là Phượng hoàng lửa, tuổi thọ của nó chỉ có 500 năm, 500 năm sau, nó sẽ tự mình lao vào giữa đám lửa cháy rực và bị đốt thành tro, loại tro này lại biến thành một con Phượng hoảng lửa mới. Vĩnh Thanh nói tình bạn của ba người chúng tôi cũng tồn tại mãi mãi không bao giờ bị dập tắt giống như con chim Phượng hoàng lửa.
Thực ra, Vĩnh Thanh là một cô gái rất đáng thương, bố cô ấy đã mất từ khi cô còn rất nhỏ, sau đó mẹ cô đi theo một người đàn ông đến vùng Đông Bắc, và không bao giờ quay lại nữa. Cô ấy đã được ông bà nội nuôi lớn trưởng thành.
Có lẽ do từ nhỏ đã không có bố mẹ chăm sóc nên tính cách của Vĩnh Thanh có phần kỳ quái, ở trường học thì nghịch ngợm như con trai vậy. Gây gổ, đánh nhau... chuyện gì cô ấy cũng dám làm. Mười hai tuổi đã học hút thuốc, mười ba tuổi bắt đầu yêu đương. Ở trong trường gần như không ai không sợ cô ấy. Cô ấy có một thứ tính cách như đùa với mạng sống của mình. Nếu không phải là bà nội cô ấy cứ luôn dập đầu lạy hiệu trưởng, hiệu trưởng đã đuổi học cô ấy từ lâu rồi. Cô ấy là đứa học sinh đầu tiên dám hút thuốc trước mặt giáo viên, hơn nữa còn là nữ sinh. Nói thực, hồi đó tôi rất thích cô ấy, cô ấy kỳ lạ như vậy, phản nghịch như vậy, khác biệt với mọi người như vậy...
Tôi nhớ hôm đó, hồi chúng tôi học lớp 12, đã sắp sửa tốt nghiệp, Vĩnh Thanh cũng không biết do đâu mà nghĩ ra được ý này, nói thẳng phải đi đến ngôi nhà ma chơi trò Điệp Tiên (1). Lúc đó, chúng tôi có tất cả sáu người. Ngoài tôi, Chung Thành Vỹ, Ngô Vĩnh Thanh còn có ba bạn nữ, đều học chung một lớp. Khi nghe chúng tôi nói định đi đến ngôi nhà ma, ba người này nhất quyết không chịu đi, Vĩnh Thanh nói mọi người đều sắp tốt nghiệp rồi, sau này sẽ không có cơ hội để bày trò gì nữa, cứ cố kéo ba bạn nữ đó cùng đi. Hồi đó chúng tôi đều quá trẻ, tính tình kiêu hãnh, vốn không hề biết sợ hãi là gì.
Ngôi nhà ma đó vốn có một đôi tình nhân sinh sống, người đàn ông vì đồng tiền mà đã ruồng bỏ người phụ nữ. Người phụ nữ đã cùng với đứa trẻ trong bụng mình thắt cổ tự vẫn ngay trong ngày sinh nhật. Hình dạng lúc chết vô cùng đáng sợ, trước khi cô ta treo cổ còn lột cả bộ da mặt của chính mình, còn kèm theo một lời nguyền vô cùng tàn độc...
- Lời nguyền? Tôi mở to mắt, cảm giác như mình đang nghe một câu chuyện ma.
- Đúng vậy. Nhưng không ai biết được lời nguyền của cô ta là gì. Vào buổi tối thứ ba sau khi cô ta chết, người đàn ông đó của cô ta không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại trở về ngôi nhà ma, kết quả là cũng treo cổ chết, hơn nữa lại treo cổ chết đúng vị trí mà người phụ nữ đó đã chết, da mặt tương tự cũng bị lột sạch. Về sau, ở đó thường xuyên nghe thấy những chuyện ma quỷ kỳ quái, rồi không ai còn dám đến gần nó nữa. Không biết Vĩnh Thanh tại sao lại nghĩ đến việc đi đến đó để chơi Điệp tiên.
Khi chúng tôi đến ngôi nhà ma, trời đã tối, có lẽ là bị đóng chặt nhiều năm, khắp nơi đầy mạng nhện, trong phòng bốc ra thứ mùi ẩm mốc. Để tăng thêm bầu không khí kinh dị, chúng tôi bèn mời Điệp tiên ở ngay tại gian phòng mà họ đã thắt cổ chết. Khi vừa mới mời Điệp tiên ra, một cô gái trong số đó nói cô ấy muốn đi vệ sinh... Cô chắc đã từng nghe nói đến Điệp tiên rồi chứ?... Nếu sau khi mời nó ra, ngón tay không được tùy tiện rời khỏi chiếc đĩa, nếu không...
Nói đến đây, anh ta chợt dừng lại, rồi lại châm một điếu thuốc, xem ra anh ta nghiện thuốc nặng, hút hết điếu này đến điếu khác, bởi vì trong phòng không mở điều hòa, khói thuốc không bay đi được, làm cho tôi đau đầu như muốn nổ tung. Điệp tiên thì tôi biết, trong trường học, những bạn gái thường hay nghiên cứu trò chơi khá rùng rợn này.
- Hồi đó, Chung Thành Vỹ đang theo đuổi cô gái đó, bèn tìm cách để lấy lòng cô, liền nói muốn đưa cô đi ra nhà vệ sinh. Cô gái đó có khả năng là mắc tiểu quá, mặc kệ lời phản đối của mọi người, cứ nhất định rút ngón tay ra khỏi đĩa. Sau khi cô ấy và Chung Thành Vỹ đi khỏi đó, rất kỳ lạ, mũi tên của chiếc đĩa nhanh chóng chỉ vào chữ “Chết”, rồi không nhúc nhích nữa.
Chỉ lát sau, chúng tôi đã nghe thấy một tiếng hét thất thanh...
Là tiếng của Chung Thành Vỹ.
Chúng tôi bỗng chốc hoảng hồn, đều quên bẵng việc không thể bỏ ngón tay ra khỏi chiếc đĩa.
Cô có biết chúng tôi nhìn thấy gì ở trong nhà vệ sinh không?
- Cái gì? Tôi cảm giác toàn thân lạnh cóng, hơi thở khó khăn.
- Cô gái đó đã chết trong nhà vệ sinh, da mặt bị lột sạch, dính cả lên tấm gương trong nhà vệ sinh.
Tôi không kìm lòng được, bèn hỏi:
- Vậy, liệu có phải là Chung Thành Vỹ...
- Chung Thành Vỹ không thể làm được, cậu ấy không thể nào giết người trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn lột sạch da mặt của đối phương, đối phương lại là người cậu ấy thích, sự việc này không đơn giản giống như cô nghĩ đâu. Hôm đó vừa vặn đúng là ngày sinh nhật mười chín tuổi của cô gái đó. Tiếp đến, hai cô gái kia cũng lần lượt qua đời, chết ở nhà tắm nữ sinh và ký túc xá, khi chết cũng bị lột sạch da mặt vào đúng ngày sinh nhật của họ.
Ba người chúng tôi như phát điên, lo rằng một ngày nào đó chính mình cũng bị lột sạch da mặt mà chết. Đặc biệt là Chung Thành Vỹ, gần như sắp bị thần kinh, nhưng cho đến tận khi chúng tôi tốt nghiệp đại học, rồi bước chân vào xã hội, nhiều năm đã trôi qua, ba người chúng tôi chẳng xảy ra việc gì cả. Vĩnh Thanh còn hào hứng nói, chúng tôi là hội Chim Lửa sống mãi bất diệt.
Nhưng khi chúng tôi chuẩn bị quên hẳn sự việc đó thì Vĩnh Thanh đột nhiên xảy ra chuyện, cách chết cũng giống y như ba cô gái đó, cũng chính là vào ngày sinh nhật của cô. Hôm đó Chung Thành Vỹ khóc rất ghê, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy lại đau lòng đến thế, cậu ấy vừa khóc vừa nói, trên thế gian này vốn không có loài Chim Lửa sống mãi bất diệt, toàn là lừa đảo thôi. Từ trước tới nay chúng ta vẫn cứ tưởng là tránh được kiếp nạn đó, bây giờ tôi mới biết, có những sự việc đúng là đã được định sẵn, tử thần một khi đã tìm thấy anh, bất luận thế nào, bất luận bao lâu, anh đều không thể trốn thoát được.
Hôm Chung Thành Vỹ xảy ra chuyện cũng là vào đúng sinh nhật của cậu ấy. Lúc 9h chúng tôi còn nói chuyện điện thoại với nhau, tôi hỏi cậu ấy là có muốn ra ngoài uống rượu không...
Giọng của anh ta hơi nghẹn ngào, xem ra rất đau lòng. Tôi không biết nên an ủi anh thế nào, nuốt nước bọt đầy khó khăn:
- Thế... ông bà nội của Ngô Vĩnh Thanh là sao... Hai người bọn họ cũng có liên quan tới sự việc này à?
- À, không liên quan. Ông nội cô ấy chết vì bệnh tim. Còn bà nội cô treo cổ khi nghe tin Vĩnh Thanh chết.
- Ồ.
Trầm mặc một lúc, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, tôi hỏi anh ta:
- Sau khi ba cô gái đó chết, các anh không nghĩ đến việc trở lại ngôi nhà ma sao?
Anh ta nhìn tôi:
- Có phải là cô cảm thấy có liên quan đến việc chơi Điệp tiên? Chỉ cần chúng tôi quay lại chơi một lần nữa, sau đó tiễn Điệp tiên đi thì sẽ không sao nữa, có phải vậy không?
- Ừm, tôi cũng chỉ đoán như vậy thôi, tôi nghi ngờ Điệp tiên mà các anh mời ra hồi đó chính là người phụ nữ treo cổ chết, các anh đã thử làm chưa?
- Chưa, chúng tôi cũng đã từng nghĩ, nhưng không ai dám quay lại nữa, về sau chúng tôi chẳng phải ổn cả đấy thôi. Cho nên, chúng tôi tưởng rằng... Chỉ trách là... chúng tôi không nên bước chân vào ngôi nhà ma đó.
- Ngôi nhà ma đó ở đâu?
Anh ta ngẩn người một lát:
- Cô muốn đến đó?
Tôi vội vàng lắc đầu:
- Không, không phải, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.
Anh nghĩ một lát, cho tôi địa, chỉ, rồi nói:
- Chỉ còn lại mình tôi nữa thôi. Tôi biết nó sớm muộn gì cũng đến, mấy ngày hôm nay tôi toàn nằm mơ thấy một người phụ nữ mình đầy máu, không có mặt, cô ta nói với tôi, mặt của cô ta ở trên mặt tôi...
Lúc này, điện thoại của anh ta chợt vang lên, anh ta nghe máy, sau đó cười nói:
- Cảm ơn nhé, ngày mai mời các cậu đi ăn... Đương nhiên không vấn đề, nhưng hiện giờ tôi có chút việc. Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu... Ok, thế thì ngày mai alô nhé, bye bye!.
Anh ta vừa gác điện thoại, đột nhiên có vẻ như nhận ra điều gì, nụ cười trên mặt anh ta bỗng chốc đông cứng lại, trong ánh mắt anh ta thoáng lấp lánh nỗi sợ hãi tột cùng.
Tôi cũng nhận ra điều ấy, run rẩy hỏi:
- Sao vậy?
Anh ta đờ đẫn nhìn tôi, môi run run hồi lâu, rồi mới lẩm nhẩm toát ra một câu:
- Ngày mai... là ngày sinh nhật tôi!
Chú thích:
1.Trò bói chén hay cầu cơ: mộ cái chén con, loại nhỏ (hay để trên bàn thừ đựng rượu cúng), một tờ bìa to, trơn, kẻ các ô chữ, số. Tối đa 6 người ngồi xung quanh, tạo thành vòng tròn, ở giữa đặt tấm bìa, chén úp trên tấm bìa. Sáu người đặt ngón tay trỏ lên đuôi chén, sao cho các đầu ngón tay sát nhau, quanh đuôi chén. Tập trung tư tưởng, nghĩ về điều mình muốn xin. Hết chương 3