Chương 20
Tất cả đều im lặng trầm ngâm.
Một lúc lâu sau, Ông Hoàng già Paris lẩm bẩm:
- Một thử thách dành cho đứa trẻ này!
Ông Crepsley phản đối:
- Tôi đã nói là không muốn đem Darren vào vụ này. Mika bác bỏ:
- Không. Anh chỉ nói là không muốn đứa trẻ này bị trừng phạt. Nó sẽ không bị trừng phạt. Thử thách không là trừng phạt.
Paris đồng ý:
- Larten, như vậy là rất công bằng. Nếu đứa trẻ này tự chứng tỏ trong cuộc thử thách, quyết định truyền máu của anh sẽ được chấp nhận và không cần thiết phải nói gì thêm nữa.
Arrow nói thêm:
- Và... nếu thất bại, nó sẽ không được chấp nhận.
Ông Crepsley gãi gãi cái thẹo dài trên má, trầm ngâm nói:
- Đó là một giải pháp trung thực. Nhưng quyền quyết định là do Darren, không phải tôi...
Quay sang tôi, ông hỏi:
- Darren, cháu có sẵn sàng chứng tỏ mình với thị tộc và làm trong sạch tên chúng ta không?
Tôi bối rối nhấp nhỏm trên ghế, hỏi:
- A... ư... Nhưng chính xác thì sự thách thức này là như thế nào?
Ông Hoàng già lên tiếng:
- Một câu hỏi rất đúng. Sẽ không công bằng nếu bắt một thằng nhỏ đấu với một chiến binh của ta. Một ma cà rồng nửa mùa không thể ngang tài ngang sức với một tướng quân.
Arrow nói thêm:
- Mà cuộc điều tra lại kéo dài quá lâu...
Mika lẩm bẩm:
- Hãy để việc đó cho tòa án.
- Không! Tiếng nói vang lên sau lưng lưng tôi.
Quay lại, tôi thấy Kurda mặt đỏ bừng, đang lách lên, hầm hầm nói:
- Tôi không chấp nhận chuyện này. Đứa trẻ chưa sẵn sàng cho một phiên tòa. Nếu các vị khăng khăng kiểm tra nó, hãy đợi đến khi nó lớn khôn hơn.
Mika đứa bật dậy, tiến mấy bước lại gần Kurda, gầm lên:
- Không chờ đợi gì nữa. Tại đây chúng ta là những Ông Hoàng, đừng hành động như một Ông Hoàng.
Kurda khựng lại, mắt sáng rực nhìn Mika, rồi quì một gối, cúi đầu nói:
- Thưa ngài, tôi xin lỗi vì đã nói khi chưa tới lượt mình.
- Ta chấp nhận lời xin lỗi của anh. Vừa nói Mika vừa quay lại ghế ngồi.
Kurda hỏi:
- Bây giờ tôi có được các Ông Hoàng cho phép nói không?
Ông hoàng già nhìn Mika hỏi. Mika nhún vai bảo:
- Anh được phép.
Kurda lên tiếng:
- Tòa Thụ phong là dành cho những ma cà rồng từng trải. Áp dụng cho Darren là không công bằng.
Ông Crepsley nói:
- Đời sống của ma cà rồng chưa bao giờ có công bằng. Nhưng có thể đúng đắn, hợp lý. Tôi không thích thú gì với việc đưa Darren ra các phiên tòa, nhưng đây là quyết định đúng đắn. Tôi chấp thuận, nếu Darren đồng ý.
Tôi lên tiếng:
- Cháu xin lỗi, nhưng các phiên tòa là gì?
Ông Hoàng Paris mỉm cười hiền từ:
- Tòa Thụ phong là các trắc nghiệm dành cho những ma cà rồng muốn trở thành tướng quân.
- Cháu sẽ phải làm gì?
- Thực hiện năm hành động can đảm. Các trắc nghiệm được đưa ra theo ngẫu hứng, và mỗi ma cà rồng đều được trắc nghiệm một cách khác nhau. Kẻ thì phải lặn xuống đáy hố sâu, thu hồi tấm huy chương đã được ném xuống trước đó. Có khi là né tránh những tảng đá to lớn đang lăn xuống. Hoặc phải đi qua một phòng đầy than hồng. Không trắc nghiệm nào dễ cả, nguy hiểm là rất lớn, tuy nhiên hầu hết ma cà rồng đều sống sót, chưa từng nghe ai chết vì tai nạn rủi ro.
Kurda bảo tôi:
- Đừng đống ý, Darren. Những thử thách này là dành cho ma cà rồng phát triển hoàn hảo. Em không khỏe, chưa đủ kinh nghiệm và sự lanh lẹ. Nếu đồng ý là em tự ký án tử cho mình đó.
Ông Crepsley nói:
- Tôi phản đối. Darren có khả năng vượt qua những thử thách. Tuy không dễ dàng, thậm chí nó phải vất vả, ráng sức, nhưng tôi sẽ không để nó tiến thêm, nếu thấy nó hoàn toàn bị đuối.
Mika đề nghị:
- Vậy thì hãy bỏ phiếu. Tôi đồng ý mở phiên tòa. Còn anh, Arrow?
- Đồng ý.
- Paris?
Ông hoàng già lắc đầu áy náy:
- Kurda có lý khi bảo những phiên tòa này không dành cho trẻ con. Larten, tôi tin tưởng khả năng phán đoán của anh, nhưng e là anh đã lạc quan không đúng chỗ.
Mika hỏi ngay:
- Ông định đề nghị cách khác?
Paris thở dài nặng nề:
- Không, nhưng...
Nhìn tất cả phòng ông hỏi:
- Các tướng quân nghĩ sao? Chúng ta đã nghe ý kiến của Kurda và Mika. Có ai muốn nói thêm điều gì không?
Các tướng quân thì thầm bàn tán. Sau cùng có tiếng tằng hắng, đó là Arra Sail. Bà ta nói:
- Tôi rất quý trọng Darren Shan. Tôi đã bắt tay với cậu ấy. Những người quen biết tôi hiểu điếu đó có ý nghĩa như thế nào. Tôi tin Gavner Purl và Larten Crepsley khi hai ông ấy bảo, Darren xứng đáng gia nhập hàng ngũ chúng ta. Nhưng tôi cũng đồng ý với Mika Ver Leth, cần phải để Daren tự chứng tỏ mình. Tất cả chúng ta đều phải vượt qua những thử thách đó. Nó giúp chúng ta là chúng ta sau này. Là một người phụ nữ, tôi gặp nhiều bất lợi lớn, nhưng tôi đã vượt qua và giành được một vị thế ngang tầm trong cung điện này. Không được có ngoại lệ. Một ma cà rồng không tự vượt qua được chính mình, thì sẽ vô dụng với chúng ta. Chúng ta không có chỗ dành cho trẻ con còn cần bà vú đặt vào quan tài khi trời sáng.
Rồi bà kết luận:
- Nói vậy, tôi không nghĩ Darren Shan sẽ làm chúng ta thất vọng. Tôi tin cậu ấy sẽ vượt qua và tự chúng tỏ mình. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào cậu ấy. Và... những kẻ nói ngược lại, những kẻ muốn cuốn cậu ta rúc vào chăn để bảo vệ, không đáng để chúng ta bận tâm. Chối bỏ quyền được thử thách của Darren là làm nhục cậu ấy.
Kurda mai mỉa:
- Quả là những lời vàng ngọc. bà sẽ lặp lại những lời nói đó trong đám tang Darren chứ?
- Chết trong vinh dự còn hơn đối diện với cái chết để chứng tỏ mình với những tên khùng này chứ?
- Không... Tôi nói, và thấy ánh nhìn đau đớn trong mắt ông Crepsley... Không cháu sẵn sàng đối diện với tử thần để chứng tỏ với chính mình.
Sư phụ ma cà rồng áo đỏ của tôi lập tức tươi roi rói, hãnh diện đưa nắm tay lên chào.
Ông hoàng già Paris nói:
- Hãy hỏi ý kiến tất cả. Bao nhiêu người nghĩ Darren Shan nên ra tòa Thụ Phong?
Mọi cánh tay đều đưa cao. Kurda khinh bỉ quay đi.
Ông hoàng Paris hỏi tôi:
- Darren, mi muốn tiến hành chứ?
Ngước nhìn ông Crepsley, ra dấu cho ông cúi xuống, tôi thì thầm hỏi:
- Cháu không đồng ý thì sao?
- Mi sẽ bị khinh ghét và tống khỏi núi Ma Cà Rồng trong sự nhục nhã.
- Ông cũng sẽ bị nhục lây? Tôi hỏi và biết danh dự đối với ông quan trọng đến ngần nào.
Ông thở dài nói:
- Trong mắt các Ông Hoàng thì không, nhưng riêng ta, ta sẽ cảm thấy nhục. Đã chọn cháu để truyền máu, ta cảm thấy cái nhục của cháu, cũng là của chính ta.
Tôi cân nhắc lời ông. Trong tám năm làm đệ tử phụ tá cho ông, tôi hiểu ông nhiều, từ suy nghĩ đến cách sống. Tôi hỏi:
- Ông không thể chịu nổi một sự nhục nhã như thế phải không?
Vẻ mặt dịu xuống, ông lặng lẽ nói:
- Không.
- Ông sẽ ra đi tìm cái chết sớm? Sẽ săn lùng thú hoang dã, sẽ ác chiến với ma cà chớp, cho đến khi một trong những điều đó giết chết ông?
Ông đồng ý với một cái gật đầu vội vã.
Không, tôi không thể để chuyện đó xảy ra. Sáu năm trước, khi chúng tôi truy lùng Murlough, gã ma cà chớp điên khùng bắt cóc Evra, lúc ấy, ông Crepsley đã đưa đề nghị đổi mạng ông để cứu cậu bé rắn. Ông cũng chia sẻ làm như vậy, nếu tôi lọt vào tay kẻ sát nhân. Dù không thích mấy cái từ Tòa Thụ phong, nhưng nếu tôi đồng ý, để ông Crepsley không phải mang nỗi nhục, tôi sẵn sàng đặt mình trước tầm đạn đạo.
- Cháu đồng ý.
Paris Skyle mỉm cười:
- Vậy là quyết định xong. Ngày mai trở lại đây, chúng ta sẽ lập nên phiên tòa đầu tiên. Giờ hãy ra về nghỉ ngơi đi.
Buổi họp kết thúc.
Tôi rời cung cùng hai ông Gavner. Kurda và Harkat. Tôi đoán, chắc là chuyện về lão Tí-nị, thông điệp của Harkat và hai cái chết chúng tôi phát hiện dọc đường của ma cà rồng và ma cà chớp.
Trên đường về, Harkat nói:
- Tôi mừng... vì sau cùng... cũng được rời... khỏi đó. Chán ngấy... cái cảnh... ấy rồi.
Tôi cười với hắn, rồi lo lắng hỏi ông Gavner:
- Các phiên tòa đó gay go đến cỡ nào?
- Rất gay.
Kurda làu bàu:
- Khó như đi xuyên qua tường Cung Ông Hoàng vậy.
Ông Gavner nói:
- Không đến nỗi thế đâu. Đừng cường điệu những hiểm nguy lên như vậy, Kurda. Anh làm nó sợ đấy.
- Đó là điều tôi muốn làm. Những phiên tòa đó là dành cho các ma cà rồng hoàn toàn trưởng thành. Cũng như hầu hết ma cà rồng khác, tôi đã phải sửa soạn trong sáu năm trời, vậy mà chật vật mới vượt qua nổi.
- Darren sẽ ổn thôi mà. Gavner nói cứng, nhưng giọng ông khó giấu được vẻ nghi ngờ.
Tôi cười lớn cố làm vui Kurda:
- Vả lại, nếu căng quá, cháu chuồn ngay.
Kurda trợn mắt nhìn tôi:
- Em không nghe, không hiểu gì sao?
- Ông muốn nói gì?
- Không ai có thể ra khỏi phiên tòa. Em có thể thất bại, nhưng không thể bỏ cuộc. Các tướng quân sẽ không để em rút lui.
- Vậy thì cháu sẽ thất bại. Giả bộ bị trật chân, đau đầu gối, hay gì gì đó...
Ông Gavner rên rẩm:
- Nó chẳng hiểu gì cả. Đáng lẽ chúng ta phải cắt nghĩa tường tận, trước khi để nó đồng ý. Nhưng nó đã tuyên bố, giờ thì chẳng làm được gì nữa.
Tôi bối rối:
- Cháu không hiểu chuyện gì? Kurda nghiêm trang nói:
- Trong các phiên tòa, thất bại sẽ dẫn đến một số phận duy nhất: cái chết!
Tôi há hốc mồm, lom lom nghe ông nói tiếp:
- Đa số những kẻ thất bại bị chết vì quá nỗ lực. Nhưng dù em bị thất bại mà chưa bị chết, em sẽ được chuyển tới Phòng tử thần, nhốt vào cũi, rồi trục lên miệng hố...
Nuốt ực nước bọt, Kurda đảo mắt, chấm dứt bằng một lời thì thầm khủng khiếp:
- Rồi bị quăng xuống những cọc nhọn... cho tới chết! Hết chương 20