Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

Mười Người Da Đen Nhỏ - Chương 7 - Truyện trinh thám hình sự - Agatha Christie

Chương 7

Một phút yên lặng. Một sự yên lặng bối rối, bàng hoàng. Sau đó, thẩm phán mới nói nhỏ, nhưng rõ ràng, dễ hiểu:  - Thôi, tôi phải tiếp tục kiểm tra lại từng đoạn tiếp theo. Trước tiên là tôi muốn chứng mình trường hợp của mình.  Ông lấy từ trong túi ra bức thư và đặt lên bàn.  - Bức thư này là do một người quen cũ của tôi viết, là phu nhân Conxtơnx Cănminhtơn. Đã nhiều năm nay tôi không gặp lại bà ta. Bà ấy đi phương Đông. Nhưng bức thư này lại viết rất úp mở, rối tinh theo đúng kiểu viết của bà ấy. Trong thư, bà ta mời tôi hãy lên đây cùng bà ta với một mục đích chưa rõ rệt mà ông bà chủ đảo ở đây muốn. Như vậy có thể thấy phương pháp để gọi tôi đến đây cũng giống như các bạn. Vì thế tôi muốn nhắc lại trong tất cả các trường hợp ở đây đều chứng tỏ một điều: cái người nào đó đã lừa chúng ta đến đây cũng đã bỏ công tìm hiểu cuộc đời riêng của chúng ta và rõ ràng là người đó rất hiểu chúng ta. Dù ông ta là ai thì ông ta cũng đã biết phu nhân Conxtơnx là người quen cũ của tôi, thậm chí còn biết kiểu hành văn của bà ta nữa. Ông ta cũng đã biết về đồng nghiệp của bác sĩ Emxtroong, và biết đồng nghiệp ấy đang ở tận đâu. Ông ta cũng đã biết rằng hai năm trước đây bà Brent đi nghỉ ở đâu và gặp gỡ với ai. Ông ta cũng biết về bạn bè chiến hữu cũ của tướng Mơcathơ. Như vậy, rõ ràng ông ta biết rất nhiều về chúng ta. Ngay cả bản luận tội đọc lên kia cũng rất cụ thể.  Tiếng ồn ào nổi lên, tướng Mơcathơ gầm lên:  - Đồ giẻ rách dối trá ấy! Đồ vu khống!  Viơra kêu lên:  - Đồ mạt hạng!... Cô hít một hơi dài rồi nói tiếp... Thật là nhục nhã! Rôgiơ lắp bắp:  - Dối trá... Vu khống... chúng tôi không làm gì cả... chẳng ai làm gì nên tội... Entơni Maxtơn lẩm bẩm:  - Tôi cũng muốn biết, mục đích của cái trò điên rồ đáng nguyền rủa này là gì. Thẩm phán Uogrêvơ giơ tay lên, tiếng ồn ào dịu dần. Sau đó, ông thận trọng chọn từ ngữ và nói tiếp:  - Tôi muốn biết thêm một chút. Người mời chúng ta ra đây đã kết tội rằng tôi giết Etuốt Sitơn. Tôi nhớ rất rõ về Sitơn vào tháng sáu năm 1930. Anh ta đã rơi vào tay tôi khi tôi đang thụ lý hồ sơ để xử án. Hắn ta đã giết một bà già. Hắn đã hành động rất khéo léo và không để lại dấu vết vì thế chúng tôi đã tranh luận với nhau rất nhiều về bản luận tội hắn. Cuối cùng, trong phiên tòa sơ thẩm, tôi đã đồng ý tuyên án tử hình hắn. Hắn đã làm đơn kháng cáo với lý do là tôi đã làm lạc hướng của toà. Người ta đã bác bỏ đơn kháng cáo của hắn và giữ nguyên bản án sơ thẩm. Tôi đã tỏ rõ trước tất cả mọi người rằng trong vụ này lương tâm tôi hoàn toàn trong sạch. Tôi chỉ làm đúng theo nghĩa vụ của mình. Một khi tôi đã tuyên án tử hình ai thì cũng có nghĩa là tôi phải chứng minh được rằng người đó là kẻ phạm tội đặc biệt nghiêm trọng.  Bây giờ bác sĩ Emxtroong mới nhớ ra vụ Sitơn. Bản án tử hình của hắn đã gây ra một sự ngạc nhiên. Trong một cuộc thương lượng nào đó, ông đã gặp luật sư bào chữa Mathin. Luật sư nói giọng đầy tin tưởng: "Không cần phải tranh cãi làm gì xem toà sẽ quyết định ra sao, chắc chắn là Sitơn sẽ trắng án". Thế nhưng sau đó bản án vẫn được thi hành thì ông ta lại nghe thấy những lời giải thích như sau: "Thẩm phán rất có thành kiến với bị cáo. Ông đã cố tình chi phối toà và nói thẳng ra rằng chỉ có xử tử. Tuy nhiên mọi việc đều thi hành đúng pháp luật. Ông thẩm phán già đã biết cách xử lý theo đúng ý riêng của mình .Và ông ta có linh cảm gì đó nên rất căm ghét kẻ phạm tội".  Tất cả mọi việc trên lướt qua trong óc bác sĩ. Ông buột miệng:  - Ngài thẩm phán có quen Sitơn không? Tôi cảm thấy ngài có quen biết anh ta trước khi mở phiên toà xét xử.  Emxtroong bắt gặp đôi mắt lim dim, ánh mắt ngơ ngác của thẩm phán nhìn ông. Thẩm phán nói giọng mát mẻ:  - Trước khi xử án, tôi không hề biết có Sitơn nào trên thế giới này!  Bác sĩ Emxtroong nghĩ thầm: "Vậy thì thằng đó đã nói dối... mình biết mà, nó đã nói dối". Viơra Clâython cất giọng run rẩy nói:  - Tôi muốn thổ lộ về chuyện đứa trẻ. Tên nó là Xyril Hemintơn. Tôi là gia sư dạy nó. Nó đã bị cấm không được bơi xa. Thế rồi, có một lần lợi dụng lúc tôi không để ý, nó bơi ra xa bờ. Tôi bơi vội theo ra... nhưng tôi không thể đến kịp... Thật kinh khủng. Nhưng đó không phải là lỗi của tôi. Người ta đã kiểm tra cái chết của cháu bé. Và ngay cả mẹ cậu bé cũng đã cư xử rất tốt. Chị ấy cho là tôi không có lỗi. Thế mà vì sao lại phải... vì sao lại kết tội tôi kinh khủng như vậy? Đó không phải là một việc làm đáng kính trọng... Không trong sạch. Tiếng nói cô trở nên nghẹn nhào và rồi cô bưng mặt khóc nức nở.  Tướng Mơcathơ cũng nhún vai nói:  - Thôi mà, cô em thân mến. Tất nhiên đó là những lời kết luận không đúng sự thật. Quả là đứa nào nghĩ ra trò này thật là điên. Điên rồ! Một sự quá khích! Một việc làm quá mức.  Ông đứng thẳng ngưòi lên theo kiểu lính, thận trọng nói:  - Nói trắng ra, thông minh nhất là chúng ta nên coi cái việc đó không là gì cả. Còn về phần tôi, tôi có thể nói rằng không có sự việc như vậy. Sự thật đâu có thế.... bởi vì... vì là... chàng trai trẻ Áctơ Richmơn. Chàng ta là sĩ quan tuỳ tùng phục vụ dưới quyền tôi. Tôi đã cử anh ta đi trinh sát. Rồi anh ta hy sinh. Trong chiến tranh, đó là chuyện thường tình. Tuy nhiên, tôi cần phải nói rằng, tôi rất tức giận... Người ta nói rằng chính tôi đã đẩy anh ta đến chỗ chết vì rằng anh ta lén phén vợ tôi. Nhưng tôi xin lấy danh dự một quân nhân ra thề rằng: vợ tôi là một người phụ nữ chung thuỷ nhất trên thế giới này, một người có đức hạnh tuyệt vời!  Viên tướng Mơcathơ ngồi xuống, bàn tay run rẩy vuốt ria mép.  Mọi người sôi sục muốn tiếp lời. Lombơd nói, ánh mắt vẻ cười cợt, nhạo báng:  - Những lời nói đó cũng có phần đúng. - Chuyện xảy ra thế nào? Maxtơn hỏi.  - Người ta luận tội như vậy là thật đấy! Tôi đã bỏ mặc những người lính trong lúc nguy khốn. Tôi muốn sống. Chúng tôi đã bị lạc trong rừng rậm. Thế là tôi và một vài bạn thân đã cuỗm tất cả lương thực ít ỏi, rồi chuồn luôn.  Tướng Mơcathơ nghiêm túc nói:  - Bỏ mặc những người khác ư? Để họ phải chết đói ư?  - Quy luật đấu tranh sinh tồn mà. Vả lại, đó là những người bản xứ, họ không phải là những con người đến từ một xứ sở văn minh hiện đại như người Âu chúng ta.  Viơra tì cằm lên lòng bàn tay. Cô nhìn Lombơd và thốt lên:  - Anh đã bỏ mặc họ cho chết ư?  - Đúng! Tôi đã để họ chết. Lombơd lí nhí trả lời, không dám nhìn vào đôi mắt cô gái đang nhìn anh ghê tởm.  Entơni Maxtơn lúng túng nói:  - Từ bấy giờ tôi cứ nhức cả đầu vì nghĩ xem Giôn và Luxi Cumbơ là ai. Hình như đó là tên hai đứa trẻ con mà tôi đã chẹt chết ở gần Cămbriđgiơ. Quả là một chuyện rủi ro đáng nguyền rủa.  Thẩm phán Uogrêvơ hỏi soi mói:  - Điều rủi ro ấy là dành cho ai?  - Thì... thì là dành cho tôi chứ còn ai nữa. Dù sao họ nói cũng có lý, thưa ngài. Tụi trẻ kia cũng thật hẩm hiu. Tất nhiên chuyện này xảy ra ngoài ý muốn của con người. Chúng nó chạy vụt ra từ chỗ ngoặt nên tôi không thấy. Mất một năm, họ mới làm chứng nổi cho tôi. Mà quả thật lúc đó xe lao nhanh quá.  Bác sĩ Emxtroong nói xen vào:  - Nguyên nhân tại phóng nhanh quá… đó là nguyên nhân! Những loại thanh niên như anh bây giờ chỉ làm cho xã hội loạn thêm lên.  Entơni nhún via:  - Tại vì ở nước Anh chúng ta không có luật quy định cho chạy tốc độ lớn trên xa lộ. Tất nhiên không thể hy vọng vào chuyện tương lai.  Anh ta do dự nhìn xung quanh, xem cốc rượu của mình ở đâu, sau đó đến rót một cốc Whisky có pha xôđa uống.  Anh ta còn nói thêm một câu.  - Trong trường hợp đó không phải lỗi tại tôi. Đó là tai nạn giao thông mà!
Hết chương 7
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close