Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

Mười Người Da Đen Nhỏ - Chương 2 - Truyện trinh thám hình sự - Agatha Christie

Chương 2

Vị tướng hưu trí Mơcathơ nhìn ra ngoài cửa sổ toa tàu. Con tàu đang chạy gần đến Ecxơtơ, đến ga này, ông sẽ phải chuyển tàu. Quả là nhọc nhằn phải ngồi trên con tàu chạy ì ạch trên đường ray! Ở đảo Người da đen, nghe nói có toa goòng nhỏ chạy bằng dây cáp, mà đảo đó có xa đất liền là bao đâu nhỉ?!  Ông không sao nhớ được chàng thanh niên có tên là Leky là ai. Có thể đó là một người bạn nào đó của Xpuphơ Legad hoặc là bạn của Giônni Đaiơ. Chàng Leky đã viết:  "...Ở đó cũng sẽ có một vài người bạn cũ của ngài… mọi người nóng lòng muốn nhắc nhở đến thời oanh liệt xa xưa". Có thế chứ, ở tuổi ông, người ta sẵn sàng nhắc nhở đến thời oanh liệt xa xưa. Về cuối đời, vị tướng thường hay hồi tưởng lại những người bạn chiến đấu cũ. Chỉ có điều ông xin kiếu cái chuyện đáng nguyền rủa đó, cái vụ đã dằn vặt ông suốt bao năm trời. Chàng thanh niên Richmơn có hình dáng đẹp như một thiên thần và lúc đó, anh ta mới gần ba mươi tuổi. Ông nghĩ rằng anh lính Emititgiơ đã quá ba hoa làm lộ cái chuyện đó. Cái thằng non choẹt khốn khổ đó! Nhưng nó biết gì về chuyện đó mới được chứ? A, chẳng có gì để lại chứng cớ cả! Richmơn đã chết... nhưng mà ông lại hay tưởng tượng rằng lỡ có người thân nào đó hiểu lầm ông thì sao?!  Hòn đảo "Người da đen" đáng để tò mò lắm. Ngưòi ta bàn tán về nó quá nhiều. Hình như còn có tin rằng vị đô đốc hải quân hay là tổng tư lệnh không quân đã từng có ý định mua đảo. Nhà triệu phú Mỹ Elmơ Robsơn đã cho xây toa lâu đài cách đây không lâu. Người ta bảo rằng toà lâu đài đó tráng lệ lắm, không thể tưởng tượng nổi.  Exơtơ đây rồi! Còn phải chờ ở ga một giờ nữa mới có tàu đi tiếp. Vị tướng về hưu bồn chồn. Ông ao ước được đi ngay trên con đường tới nơi đã định. Bác sĩ Emxtroong cố gắng qua vùng đồng bằng Salaibơry với cái xe riêng của ông. Ông đã rất mệt mỏi. Trong sự thành đạt bao giờ cũng có nhược điểm. Đã có thời kỳ, ông bác sĩ mặc những trang phục hoàn hảo nhất. Phòng làm việc của ông ở khu Hali được trang bị những đồ gỗ lộng lẫy, đắt tiền và có đủ các dụng cụ y tế hiện đại nhất. Nhưng cũng có lúc, ông lại phải chờ, chờ khá lâu, chờ nhiều ngày dài đằng đẵng như người chơi cá cược.  Liệu có may mắn, thành công nữa hay không? Đã có thời ông rất thành đạt, rất may mắn. Tuy là may mắn nhưng cũng phải kể đến cả sự khéo léo riêng nữa. Ông rất hiểu nghề nghiệp của mình cần tiếng tăm như thế nào.  Lúc đầu, ông vào đời không được thành công. Ông kiên nhẫn chờ sự may mắn, và dịp may cũng tới. Đó là một lần ông chẩn đoán đúng bệnh. Nữ bệnh nhân hết lời ca tụng và biết ơn ông. Bà ta lại là người thựôc tầng lớp quý tộc, có địa vị trong xã hội, và giàu có. Thế là ông được tiếng là người tài giỏi. Người ta lan truyền tin ấy, giới thiệu với nhau: "Bà cần phải đến bác sĩ Emxtroong khám đi... Ông ta còn rất trẻ nhưng lại cực kỳ giỏi... Đấy như bà Pam đã từng theo chữa hết bác sĩ này đến thầy lang nọ trong ngần ấy năm trời, vậy mà chỉ có bác sĩ Emxtroong là chẩn đoán đúng bênh!". Thế là khách kéo nhau đến khám cứ ùn ùn.  Cho đến bây giờ, bác sĩ Emxtroong đã là một người thành đạt. Ông bận rộn tiếp khách, chữa bệnh cả ngày, ít có thời gian rảnh rỗi. Trong hoàn cảnh như vậy ông cảm thấy rất vui mừng khi vào một buổi sáng tháng tám, ông nhận được giấy mời rời Luân Đôn để đến nghỉ ở một hòn đảo trong vài ngày. Trong lá thư đấy cũng không phải chỉ mời đi để nghỉ mát, mà nó có một nội dung khá mập mờ, nhưng để bù lại và làm cho sáng tỏ vấn đề hơn, nó lại có kèm theo một tấm séc. Một món tiền thù lao hậu hĩnh. Ông bà Leky ấy đã công khai đặt trước món tiền. Theo như họ biết thì ở nhà họ đang có chuyện không ổn, Ông Leky tỏ ra lo lắng về tình hình sức khoẻ hiện nay của bà vợ và muốn nghe ý kiến của bác sĩ, nhưng nếu mời bác sĩ công khai thì lại như chọc tức thêm bà vợ. Bà Leky không muốn nghe tới từ khám bệnh và bác sĩ, vì thần kinh bà ta... Ô, đúng là những người tâm thần! Bác sĩ Emxtroong cố giương mi mắt lên. Đàn bà thực ra là một loại tâm thần! Nhưng mà riêng trong lĩnh vực buôn bán kinh doanh thì đàn bà làm lại có kết quả tốt. Đa số những người đàn bà có bệnh thường phủ nhận lời khuyên của bác sĩ và khẳng định rằng thần kinh của họ chẳng có vấn đề gì, chẳng làm sao cả. Họ biện luận rằng họ chỉ buồn chán, và chắc chắn, họ chẳng cảm ơn anh nếu anh chân thật mà nói với họ sự thật về bệnh thần kinh của họ! Và thế là họ muốn tìm một giải pháp khác với y học "Trong sự quan sát, chú ý của vợ tôi có một chút bất bình thường nào đấy... (chỗ này là một từ gì đó khá dài không đọc được) nhưng mà không, không có gì nghiêm trọng cả. Chỉ cần phải chấn chỉnh, chữa chạy đơn giản mà thôi..." Thế đấy, nói tóm lại là ông ta muốn biết ý kiến của bác sĩ và cần nhất phải làm sao cho họ có niềm tin và hy vọng trong lúc bệnh tật ấy.  Bác sĩ còn có may mắn là trong thời kỳ huy hoàng, ông đã thu lượm được khối kinh nghiệm ở một ca cách đây mươi mười lăm năm trước. Đó là một bệnh nhân cực kỳ khó tính, khó chiều. Một người bị tâm thần bẩm sinh. Thế rồi một lần sự khiếp sợ quá giới hạn đã khiến bệnh nhân tỉnh lại, vĩnh viễn khỏi bệnh. Nhưng không phải trường hợp nào cũng may mắn như thế cả. Một chiếc ô tô thể thao của hãng Đelmên vụt qua cạnh xe ô tô của bác sĩ. Nó chạy nhanh với vận tốc tám mươi dặm một giờ. Tiếng còi của nó đinh tai nhức óc nghe thật kỳ lạ. Bác sĩ Emxtroong hầu như đã phải đánh tay lái cho xe mình chạy sát hàng rào bên đường.  "Chắc đó là một thằng điên trẻ tuổi đã cho xe chạy với tốc độ tối đa trên xa lộ". Ông nghĩ thầm. Bác sĩ không phải thuộc hạng người liều lĩnh bạt mạng kiểu ấy. Suýt nữa thì nó cho ông toi mạng.  Đồ khỉ gió! Cút đi cho rảnh! Tôny Maxtown phóng điên cuồng như cơn lốc trong địa phận Mere. Vừa lái xe, anh vừa giận dữ càu nhàu.  "Thật là kinh khủng! Bao nhiêu xe đi cứ như rùa bò trên xa lộ ấy! Thật là những con người cẩn thận tới mức tẻ ngắt. Hơn nữa, họ lại cứ bò lê ở chính giữa đường mới tức chứ. Thật là vô ích, nước Anh không có chỗ cho những người lái xe, không giống như ở bên Pháp, ở bên đó, người ta được tăng tốc độ mệt nghỉ". Nên dừng lại uống một cốc gì đó hay là cố gắng đi tiếp? Hãy còn nhiều thời gian cơ mà! Chỉ còn phải đi chưa đến một trăm dặm nữa. Một ly rượu gừng không thể gây tác hại được. Thời tiết oi bức như là ở dưới địa ngục ấy, chăc chắn khi tới đảo ta sẽ được nghỉ ngơi thoải mái, dễ chịu hơn cho dù thời tiết vẫn nóng thế này.  Ta chỉ muốn biết ông bà Leky là ai? Có điều chắc chắn là họ rất giàu, họ đã đưa tiền mời trước. Giá mà có ông bạn Bedgiơ đi cùng thì ta sẽ nói được các nhận vật ấy thuộc loại nào. Tất nhiên, chỉ có thể bắt cóc ông bạn nghèo ấy đến được đây chỉ khi nào mà trong túi ông ta không còn lấy một xu. Hy vọng rằng ở nhà những người giầu có như thế thì ta sẽ được uống rượu thả cửa. Họ đã dám mời khác đến thì chắc họ phải có của nả và chịu chơi, không phải thuộc hạng nhà giầu keo bản. Chỉ tiếc rằng ông bà Leky ấy chả có tiếng tăm gì cả. Mà theo thiên hạ đồn thì chính minh tinh màn bạc Gâybriơn Tơl mua hòn đảo "Ngưòi da đen kia mà". Và ai mà chả sẵn sàng làm quen, xúm xít xung quanh ngôi sao màn bạc ấy. À mà không sao, ở đảo chắc chắn phải có vài cô gái nữa chứ... Maxtơn từ trong tiệm rượu bước ra. Anh vươn vai, ngáp dài, rồi ngước nhìn lên trời xanh. Sau đó, anh ngồi vào sau tay lái chiếc ô tô. Mấy cô gai trẻ ngẩn người nhìn theo anh chàng đẹp trai, cao một mét tám mươi, cơ thể cường tráng, tóc quăn lượn sóng, khuôn mặt rám nắng, đôi mắt xanh trong đẹp lạ lùng.  Maxtơn ấn vào công tắc, xe rung lên. Chiếc xe lướt qua đường phố chật hẹp. Những ông già giật mình vụt chạy khỏi mặt đường khi thấy chiêc xe phóng như điên. Mọi người ngơ ngác nhìn theo sau xe.  Entơni Maxtơn tiếp tục hành trình. Blô rời Plymao bằng tàu hoả. Con tàu dừng lại ở tất cả mọi ga. Trong toa, ngoài Blô ra chỉ có một người khách già ngồi. Ông già có đôi mắt ướt, có dáng người như là ngày trẻ đã từng làm thuỷ thủ. Bây giờ, ông già đang ngủ gật. Blô cầm một cuốn sổ tây nhỏ xem và trầm ngâm suy nghĩ.  "Đây là danh sách của cả đoàn..." Anh ta lẩm bẩm một mình "... Bà Emily Brent, cô Viơra Clâython, bác sĩ Emxtroong, Entơni Maxtơn, ngài thẩm phán già Uogrêvơ, Philip Lombơd và viên tướng Mơcathơ. (Lạy thánh Mihai và thánh Gioóc! Viên tướng này đã từng được thưởng huân chương trong chiến tranh). Sau cùng là người hầu trong nhà vợ anh ta: vợ chồng Rôgiơ".  Blô đóng quyển sổ lại và cất nó vào túi. Anh đưa mắt nhìn vào góc có ông già đang ngồi ngủ gật.  "Cần phải hút một điếu thuốc". Anh quyết định.  Rồi một lần nữa, Blô cẩn thận duyệt lại mọi việc trong đầu.  "Thật ra công việc này cũng chẳng khó khăn gì..." Blô nghĩ "... Mình chỉ không hiểu có thành công được không đây? Nhưng mình còn hy vọng ở chỗ nhìn bề ngoài của mình không thể gợi nghi ngờ gì".  Blô đứng lên và cẩn thận ngắm nghía mình trên tấm kính cửa sổ tàu. Trong kính phản chiếu lại một khuôn mặt có ria mép nom rất lính tráng. Không thể lộ được! Chỉ có đôi mắt xám nằm ở hai vì trí khá gần nhau.  "Mình có thể đóng vai thiếu tá được đấy chứ. Ô quỉ thật, không thể được. Không thể qua mắt viên tướng già được. Ông ta sẽ nhận ra sự lừa dối mất. Còn về miền Nam Phi thì mình có thể yên tâm. Trong đám khách chắc chẳng có ai biết về Châu Phi. Mới đây mình có đọc một bài viết về Nam Phi, mình có thể bốc phét về nó được đây". Blô nghĩ thầm.  May mắn làm sao có nhiều loại thuộc địa khác nhau. Blô thấy Nam Phi có chiều hướng khả quan hơn cả. Anh không cảm thấy ngại ngùng khi phải đóng vai một người lính từ Châu Phi trở về trong một đám khách lạ.  Đảo "Người da đen"! Blô nhớ lại tuổi thơ của mình trên đảo. Nơi đó có những con hải âu sinh sống, với những tảng đá hôi hám. Hòn đảo đó cách bờ chừng một dặm. Người ta gọi tên nó là đảo "Người da đen" vì chính hình thù hòn đảo nom giống như một cái đầu tóc xoăn sát da và đôi môi dầy của người da đen.  Thật là kỳ quặc khi có người lại xây nhà và ra ở trên những tảng đá! Ở đó, thời tiết quá là đi đày! Quả là ai cũng biết các nhà triệu phú luôn luôn có những ý nghĩ kỳ dị lố lăng!  Ông già cựa quậy tỉnh dậy. Đột nhiên ông ta nói:  - Con người không bao giờ hiểu được biển khơi... Không bao giờ! - Đúng vậy đó, không thể hiểu hết được. Blô tiếp chuyện với một giọng bình thản.  Ông già khoanh tay trước ngực rồi nói tiếp:  - Sẽ có bão đây.  - Đâu có, ông bạn già, thời tiết rất đẹp.  Ông già nổi giận nói to:  - Đã bảo là sẽ có bão mà! Tôi đã ngửi thấy mùi bão rồi!  - Có thể ông nói có lý đấy. Blô đồng ý cho qua chuyện.  Tàu dừng lại ở ga, ông già lảo đảo đứng dậy:  - Tôi cần phải xuống đây.  Ông ta vụng về đẩy cánh cửa. Blô đứng dậy giúp đỡ ông già. Nhưng ông già còn dừng lại bên cánh cửa đã mở. Tay giơ lên chào, đôi mắt ướt nhấp nháy, ông nói:  - Anh cần phải thận trọng và hãy cầu nguyện đi! Hãy thận trọng và hãy cầu nguyện! Ngày phán xét đã tới gần.  Từ chỗ cánh cửa đã mở, ông già ngã lăn xuống sàn ga. Vẫn nằm trên đất, ông ngửa mặt lên nhìn Blô và nói dõng dạc:  - Ta nói với anh đấy, anh bạn trẻ ạ. Ngày tận thế đang đến gần.  Blô ngồi xuống ghế và thầm nghĩ: "Ông gìa đó còn gần với ngày tận thế hơn ta!". Nhưng trong trường hợp này thì Blô đã linh cảm rất nhầm...
Hết chương 2
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close