Chương 10
Tướng Mơcathơ bồn chồn nằm trên giường. Ông không sao chợp mắt được.
Trong bóng tối ông nhìn thấy gương mặt của Áctơ Richmơn.
Ông đã rất yêu quý anh ta... quả là một tình cảm quái ác. Và thật điên rồ là Lesli, vợ ông cũng thích anh ta.
Tính tình Lesli cực kỳ đỏng đảnh thất thường. Bạn bè của chồng có hàng đống, vậy mà ai cô ta cũng chun mũi lại và chê họ là ngu ngốc, đần độn! Bao giờ cô ta cũng nhận xét về họ như vậy.
Thế mà, ngay lần gặp đầu tiên, cô ta đã không tìm thấy sự đần độn ở gương mặt của Áctơ Richmơn. Ngay từ phút đầu tiên, họ đã quý mến nhau. Họ chuyện trò với nhau về nhà hát, về âm nhạc, về hội hoạ. Lesli đã trêu ghẹo Actơ, chế nhạo, cười cợt với anh ta. Còn ông tướng Mơcathơ thì lại có ý nghĩ điên rồ rằng vợ mình quan tâm chăm sóc đến chàng trai trẻ như tình cảm một người mẹ.
Quỷ tha ma bắt cái tình cảm mẹ con ấy đi!
Tại sao lúc đó ông lại ngây ngô đáng nguyền rủa đến như vậy chứ?! Tại sao lúc ấy, ông không hề nghĩ rằng chàng trai Ríchmơn đã hai mươi tám tuổi còn Lesli, vợ ông thì lại mới có hai mươi chín tuổi kia chứ.
Ông rất yêu vợ. Đến tận bây giờ, ông vẫn còn hình dung ra cô rất rõ nét. Một khuôn mặt trái xoan, đôi mắt xám sẫm màu, linh hoạt, mái tóc dầy màu nâu, lượn sóng. Ông yêu Lesli và hoàn toàn tin vợ.
Khi ông đến đóng quân ở nước Pháp, giữa những trận đánh ác liệt, ông vãn nhớ đến vợ, mỗi khi có thì giờ rỗi là ông lại lấy từ trong túi áo ngực ra tấm ảnh của vợ ngắm nghía.
Rồi cũng đến lúc mọi chuyện vỡ lỡ... Vỡ lỡ như trong tiểu thuyết vậy.
Người thiếu phụ đã đút nhầm lá thư viết cho tình nhân vào phong bì gửi cho chồng.
Cho đến tận bây giờ, sau ngần ấy năm viên tướng vẫn còn nhớ cái cảm giác bàng hoàng, đau đớn lúc ấy.
Lạy chúa! Thật là quá sức chịu đựng.
Và, sự việc trong thư đã nói rõ. Đôi tình nhân bắt đầu gặp nhau vào các kỳ nghỉ phép! Kỳ nghỉ phép sau cùng của Richmơn thì... Lesli... Lesli và Átơ!
Cái thằng trẻ ranh ấy mới đáng nguyền rủa chứ! Bao giờ hắn cũng mỉm cười khi phục vụ ta “Tuân lệnh, thưa ngài!”. Sự dối trá của quỉ dữ! Hắn đã đánh cắp vợ của một người đàn ông khác!
Dần dần hình thành trong ông một cơn giận lạnh lùng, chết người. Nhưng ông vẫn tiếp tục cư xử với Áctơ như xưa. Ông đã giấu kín được điều mình biết, khiến Áctơ không hề nghi ngờ.
Ông đã thành công như vậy. Và ông tin rừng Áctơ Richmơn không hề hay biết gì. Còn những lúc ông không nén được mình mà có thái độ bực dọc với anh chàng thì cũng có thể đổ cho rằng đó là cơn nóng bất thường, do chiến trận căng thẳng khiến nghiệp nhà binh phải chịu.
Chỉ có cậu lính trẻ Emititgiơ là nhìn ông với ánh mắt ngạc nhiên. Chàng lính trẻ đó rất dễ thương và cũng hay để ý mọi chuyện.
Cũng có thể Emititgiơ đã linh cảm thấy mọi điều suy nghĩ của viên tướng nhưng anh không dám nói ra.
Ông đã chủ tâm đẩy Ríchmơn vào chỗ chết. Nhưng cũng có những lần chẳng hiểu bằng cách nào mà anh ta vẫn thoát thân, bình yên vô sự trở về.
Đúng là ông đã cố ý cử Richmơn đén những nơi có chiến trận, song ông không một chút áy náy lương tâm.
Và anh ta đã chết.
Thật sự thì trong chiến đấu, người ta dễ mắc phải hàng loạt các sai lầm mà đáng lẽ không nên có, sai lầm đó đã đẩy người ta vào chỗ chết. Bởi chiến trận là một nơi hỗn loạn, khiếp đảm.
Có thể sau này, mọi người sẽ nhận xét về ông:
“Tướng Mơcathơ đôi lúc có những cơn thần kinh khi đối xử với cấp dưới. Cũng có một vài sai lầm của ông đã làm hy sinh mất một số người tốt”.
Đấy, chỉ có thể nói thế về ông như vậy mà thôi.
Nhưng chàng trai trẻ Emititigiơ thì lại nhìn nhận cái chết của Ríchmơn theo cách khác. Anh ta đã nhìn viên tướng bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Có lẽ anh ta đã biết rằng, chỉ huy của mình đã cố ý đẩy Richmơn vào chỗ chết.
(Có thể Emititgiơ ba hoa chuyện đó sau chiến tranh chăng).
Vợ ông Lesli cũng không hề biết chuyện gì xảy ra. Lesli đã khóc người tình nhiều (theo suy luận của viên tướng) nhưng đến khi tướng Mơcathơ trở lại Anh Quốc thì vợ ông đã thôi khóc. Và vợ ông cũng không bao giờ kể điều bí mật ấy cho các cô bạn thân biết. Cô ấy đã biết giữ bí mật. Họ lại chung sống bên nhau. Có điều người thiếu phụ đã khắc hẳn trước đây. Ba bốn năm sau đó, cô ấy đã bị viêm phổi và chết.
Chuyện đó xảy ra cũng đã lâu rồi. Mười lăm hay mười sáu năm đã trôi qua.
Ông đã phục viên, rời khỏi quân đổi và chuyển đến sống ở vùng Đêvơnsơ. Ông mua một căn nhà nhỏ, đúng như ông vẫn thường mơ ước. Hàng xóm là những người quyền quý. Vùng ông ở rất đẹp. Ông đi săn, đi câu cá. Chủ nhật nào ông cũng đi nhà thờ (chỉ trừ những hôm mà cha cố thuyết giảng bài Đavid hại Urias ra sao. Ông không thể chịu đựng được chuyện đó. Và ông sẽ khó ở trong người nếu phải nghe cha rao giảng bài này).
Tất cả mọi người đều đối xử thân mật với ông. Nhưng đó là thời đầu thôi!
Sau đó ít lâu, ông bắt đầu cảm thẩy khó chịu bởi họ cứ nhìn ông, thì thầm vụng trộm gì đó sau lưng ông, rồi họ nhìn ông e dè như thể họ đã nghe kể những điều xấu xa tồi tệ về ông vậy.
Đúng là những kẻ hay đưa chuyện dối trá!
Emititgiơ đã đi nói xấu về ông chăng?
Thế là ông cũng bắt đầu xa lánh tất cả mọi người. Ông sống đơn độc. Lâu dần ông thấy không thích nói chuyện, giao tiếp với mọi người nữa.
Mà tất cả đã trôi qua từ lâu rồi. Đến bây giờ... đến bây giờ chẳng còn ai nhắc đến chuyện cũ nữa. Lesli chết đã lâu, Richmơn cũng chết còn lâu hơn nữa. Mọi thứ xảy ra chẳng có gì là quan trọng cả.
Ông đã sống một cuộc sống cô đơn bởi vì các bạn chiến hữu thời trẻ của ông bắt đầu xa lánh ông.
(Nếu Emititgiơ ba hoa thì tất nhiên họ cũng đã biết về chuyện trên).
Và bây giờ trong buổi tối nay, một giọng không quen biết đã nhắc nhở lại chuyện cũ ấy.
Không hiểu lúc đó ông phản ứng như vậy có thich hợp không? Vì sao môi ông không giật lên? Vì sao ông không nhanh chóng tỏ ra tức tối, hậm hực phản đối những lời kết tội ấy?
Nhưng lúc đó ông cảm thấy khó nói.
Chắc chắn là không một ai có mặt ở trong phòng lúc ấy lại tự nhận rằng đó là những lời buộc tội đúng đắn. Theo như mọi người phản ứng thì đó là sự điên rồ, quá khích của một kẻ nào dó. Ngay một cô gái trẻ đáng phục như Viơra thế mà còn kết tội cô là dìm chết một đứa trẻ con! Thật là dở hơi!
Có một cái gì đó không bình thường trong chuyện này!
Và còn Emily Brent, cuối cùng thì cũng lại liên quan đến ta. Bà ta chính là cháu của ông bạn già chiến đấu Tom Brent của ta. Thế mà cái tiếng nói kì quái kia dám kết tội bà ấy giết người cơ chứ! Mà chỉ cần nhìn hình thức bên ngoài của bà ấy cũng đủ nhận ra đó là một người ngoan đạo. Dạng người này thì suốt đời chỉ nương náu trong nhà thờ là hợp rồi.
Tất cả mọi việc ở đây đều quái đản, điên rồ, bất bình thường.
Chúng ta đến đảo từ lúc nào... lúc nào nhỉ?
Ôi trời, mới từ chiều hôm qua. Quỷ tha ma bắt! Thế mà ông tưởng như thời gian trôi qua lâu lắm rồi.
"Ta cũng tò mò muốn biết xem khi nào thì chúng ta có thể giải thoát khỏi nơi này đây". Ông nghĩ.
Ngày mai. tất nhiên ngày mai nếu như thuyền máy sẽ lại đến đảo.
Thật kỳ quặc, nhưng phải thú thực rằng, vào lúc này đây, ông lại không muốn xa rời hòn đảo này để quay trở lại đất liền, trở về ngôi nhà nhỏ nơi có quá nhiều ưu phiền kia nữa.
Ông mở cửa sổ để nghe tiếng sóng đập vào các tảng đá ở ngoài kia. Sáng nay tiếng sóng có vẻ mạnh hơn đêm qua. Hướng gió cũng đổi.
Ông nghĩ thầm: "Tiếng sóng là âm thanh vĩnh viễn. Chỗ này là một nơi yên tĩnh... Nếu con người bị giạt lên một hòn đảo nào đó, thì tốt nhất không nên đi tiếp nơi khác... Rồi mọi việc đều có kết thúc..."
Bây giờ ông đã chắc rằng ông không thích rời hòn đảo này nữa.
Viơra Clâython đang nằm trên giường. Mắt mở to, cô chăm chú nhìn lên trần nhà.
Xung quanh cô, đèn vẫn sáng. Cô sợ bóng tối.
Cô tiếp tục suy nghĩ:
"Huygô... Huygô... Vì sao em lại cảm thấy anh đang ở rất gần em trong đêm nay?... ở đâu dó, hoàn toàn gần gũi... Lúc này anh ở nơi đâu?... Em không biết. Không bao giờ em biết được điều đó nữa. Bởi anh đã ra khỏi đời em một cách giản đơn... Vâng, anh đã ra khỏi đời em".
Cô cố không nghĩ đến Huygô nhưng vô ích. Càng muốn quên, cô lại càng thấy nhớ đến anh ta... Phải, nhớ lại hồi ở... Cơnuân.... Những tảng đá đen sì trên triền cát vàng óng. Chị Hemintơn mập mạp, tính tình vui vẻ và cậu bé Xyril (con chị) nhõng nhèo, luôn luôn kéo tay cô vòi vĩnh:
- Cháu muốn bơi ra tảng đá ở đằng kia, cô Viơra ạ, vì sao cháu lại không được tự do bơi ra tận đó? Cậu bé ngước mắt nhìn cô với ánh mắt giống hệt Huygô (chú cậu bé), người đã theo đuổi cô.
Vào một buổi tối khi Xyril đã đi ngủ.
- Em hãy ra đây đi dạo với anh, Viơra.
- Đợi em nhé.
Họ lịch sự dạo chơi với nhau trên bờ biển, dưới ánh trăng. Trên bờ Đại Tây dương, không khí ấm áp thật dễ chịu.
Huygô ôm lấy cô và nói:
- Anh yêu em. Anh yêu em. Em có biết như vậy không Viơra?
Có, cô có biết điều đó.
(hay ít nhất cô cũng tin rằng cô đã biết).
- Anh không thể cầu hôn và cưới em làm vợ được vì anh không có một xu dính túi. Anh chỉ có thể lo được cho anh mà thôi. Cũng kỳ lạ, nhưng có một lần anh cảm thấy rằng anh sẽ giầu có trong vòng ba tháng nữa. Bé Xyril ra đời sau khi anh trai anh, Môrixơ mất được ba tháng. Nếu như Xyril là con gái thì...
Nếu Xyril là con gái thì Huygô sẽ được hưởng tất cả gia sản. Linh cảm đã lừa anh chút ít.
- Tất nhiên anh đã không thể tính toán được mọi việc. Kể cũng có buồn cho anh khi chú bé ra đời. Quả số phận anh vốn rủi ro! Nhưng Xyril lại là đứa nhỏ rất dễ thương. Anh yêu nó vô cùng.
Mà anh ấy yêu nó thật. Lúc nào anh cũng sẵn lòng chơi với thằng bé. Huygô không phải là người hay ghen ghét.
Xyril là một đứa trẻ yếu đuối, gày gò, thiếu sức sống. Nó thuộc tạng ngưòi yểu tướng, không thể thành người được... Nó không thể lớn lên được... Và sau đó...
- Cô Clâython, vì sao cháu không được phép bơi ra tận tảng đá kia?
Nó cứ liên tục lèo nhèo, vòi vĩnh khiến người ta phải căng thẳng.
- Ra tơi đó khá xa đấy, Xyril ạ
- Nhưng cô Clâython ơi...
Viơra đứng lên. Cô lại bàn lấy ra ba viên aspirin uống.
"Lẽ ra mình phải uống thuốc an thần kia..." Cô nghĩ "... Còn nếu như mình định tự vẫn thì mình sẽ cắt mạch máu hoặc là cái gì đó tương tự, chứ mình không thích uống Kali xianua như Entơni Maxtơn".
Trong óc cô hãy còn vương vấn hình ảnh Entơni Maxtơn với bộ mặt méo mó, tái xám. Thật là kinh khủng.
Đến trước lò sưởi, cô lại nhìn thấy bài vè:
Mười người da đen nhỏ đói bụng rủ nhau đi ăn tối
Một người nuột vội, chết nghẹn còn chín...
“Khủng khiếp, may là chỉ còn có tôi hôm nay thôi". Cô nghĩ thầm.
Nhưng vì sao Entơni Maxtơn lại muốn chết?
Chính ta, ta cũng không muốn chết đâu...
Mà anh ta cũng không thể kịp nghĩ ra là anh ta muốn chết hay không nữa...
Ôi, còn những người khác nữa... Hết chương 10