Chương 21
Ngay khi bị con nhện cắn, Steve cứng đờ người. Tiếng kêu của nó tắc nghẹn trong cổ họng, môi nó thâm tím, mắt mở đứng tròng. Trong mấy giây dài như vô tận đó, nó loạng quạng rồi đổ sụp xuống như một con chim trúng tên.
Nhưng cái ngã đó đã cứu nó. Cũng như con dê trong màn trình diễn, cú cắn đầu tiên không giết chết ngay Steve. Khi nó ngã vật xuống, tôi thấy con nhện đang bò loay hoay tìm điểm cắn thứ hai, bị rớt khỏi cổ.
Ngay cái giây con nhện toan tính bò lại lên cổ bạn tôi, tôi hấp tấp đưa ống sáo lên miệng, suýt thọc sâu vào tận họng. Tôi thổi một tiếng cực mạnh, trong đầu tôi vang vang ra lệnh: “Ngừng lại ngay”.
Quý bà Octa nhảy bật lên không, chừng nửa mét.
Tôi ra lệnh tiếp: “Trở vào lồng”
Con nhện nhảy khỏi mình Steve, chạy vào lồng.
Tôi nhào lại, kéo sập ngay cửa.
Annie vẫn đang gào khóc, nhưng tôi phải lo cho Steve trước. Tôi gọi tên nó, chưa bao giờ tôi ước ao được nghe tiếng nói của nó như lúc này:
- Steve! Steve! Cậu nghe mình chứ?
Tôi biết nó còn sống, vì nó vẫn còn thở. Nhưng chỉ có thế thôi. Chân tay nó không hề nhúc nhích, thậm chí đến không một cái chớp mắt.
Annie đến sau lưng tôi, nó đã nín khóc nhưng run rẩy toàn thân. Nó lí nhí hỏi:
- Anh ấy chết rồi hả?
- Không đâu. Em không thấy là anh ấy vẫn thở sao? Nhìn bụng và ngực anh ấy kìa.
- Nhưng sao... anh ấy không cử động được?
- Anh ấy chỉ bị tê liệt tạm thời thôi, vì nọc độc của con nhện làm chân tay anh ấy không hoạt động được. Nhưng đầu óc anh ấy vẫn tỉnh, vẫn thấy và nghe được tất cả.
Tôi hy vọng những lời nói của mình là đúng. Nếu nọc độc của Octa chỉ ảnh hưởng tới tim và phổi của Steve thôi thì không sao. Nhưng... nếu nọc độc chạy lên tận não nó thì...
Tôi không dám nghĩ thêm nữa. Tôi thì thầm với nó:
- Steve, mình nghĩ, nếu cố đi lại, nọc độc sẽ giảm nhiều.
Tôi ôm ngang người, kéo nó đứng dậy, cố kéo lê nó quanh phòng, lắc mạnh tay chân và liên tục nói với nó, là nó sẽ khỏe lại, một cái cắn không đủ để nọc độc giết chết nó đâu.
Sau mười phút, tôi mệt rã rời, tình hình vẫn không chút khả quan.
Tôi nhẹ nhàng đặt nó nằm lên giường.
Mắt nó vẫn mở thao láo.
Đôi mắt trợn trừng của nó làm tôi sợ. Tôi vuốt cho mắt nó nhắm lại. Nhưng trông nó như xác chết còn làm tôi ớn hơn. Tôi lại phải vuốt ngược cho mắt nó mở ra.
Annie run run hỏi:
- Anh ấy sẽ tỉnh lại chứ?
Tôi rán bình tĩnh:
- Tất nhiên. Chỉ một lúc nữa, nọc độc tan là anh ấy tỉnh lại ngay thôi.
Chắc nó không tin, nhưng chỉ yên lặng ngồi ghé trên giường, lom lom nhìn Steve.
Tôi thắc mắc vì sao má chưa lên khi nghe trong phòng tôi ồn ào như vậy. Tôi nhìn qua cửa xuống cầu thang. Tiếng máy giặt kêu rầm rầm trong nhà bếp. Máy giặt nhà tôi già khọm rồi. Nếu bạn ở trong bếp, và máy đang hoạt động, bạn sẽ chẳng nghe gì bên ngoài hết.
Quay trở lại, tôi thấy Annie đã xuống giường, mon men lại gần ngắm nghía quý bà Octa. Nó hỏi:
- Con nhện này của Gánh Xiếc Quái Dị, phải không?
- Phải?
- Làm sao anh có được nó?
- Chuyện đó không quan trọng.
- Sao nó lại ra được?
- Anh thả nó ra.
- Anh... CÁI GÌ?
- Đây không phải lần đầu anh thả nó ra. Gần hai tuần nay anh vẫn thả ra và chơi với nó. Nếu không có tiếng động thì mọi chuyện rất an toàn. Lúc nãy vì em vào thình lình và la lớn lên...
- Đừng đổ thừa tại em chứ. Sao anh không cho em biết trước? Nếu biết, em đã không ào vào như vậy.
- Anh tính đợi khi nào thật sự an toàn, anh sẽ cho em biết. Ai ngờ hôm nay Steve tới...
Bỏ lồng nhện vào tủ áo, tôi trở lại ngồi bên Annie, nhìn Steve nằm bất động trên giường.
Gần một tiếng sau, Annie e dè lên tiếng:
- Em nghĩ là anh ấy không tỉnh lại nữa đâu. Nếu có thể tỉnh, chân tay phải nhúc nhích chứ.
Tôi nổi quạu:
- Con nít biết gì mà nói.
- Phải rồi, em là con nít không biết gì. Còn anh biết gì hơn nào?...
Nó nắm cánh tay tôi, nói như người lớn:
- Thôi, xuống nói với má đi. Có thể má sẽ biết phải làm sao.
- Lỡ má cũng không biết thì sao?
- Thì phải đưa anh ấy đi bệnh viện.
- Đợi chừng mười lăm phút nữa, nếu Steve không tỉnh lại, chúng mình hãy cho má biết.
- Mười lăm phút nữa?
- Ừa, không hơn một phút.
- Cũng được.
Hai anh em tôi lại ngồi lặng lẽ nhìn bạn tôi.
Nghĩ đến con nhện, tôi tự nhủ: sẽ nói thế nào với má, với bác sĩ đây? Còn cảnh sát nữa chứ? Họ có tin khi tôi cho mọi người biết ông Crepsley là ma cà rồng không? Chắc là không! Họ sẽ cho là tôi bịa đặt và tống tôi vào tù. Họ sẽ bảo, con nhện là của tôi, nó cắn Steve, vì vậy tôi sẽ bị kết tội giết người.
Tôi nhìn đồng hồ: còn ba phút nữa. Steve vẫn không có gì thay đổi.
Tôi nói với Annie:
- Anh cần em giúp anh.
- Giúp gì?
- Em đừng nói gì tới con nhện.
- Điên. Rồi làm sao anh cắt nghĩa chuyện gì đã xảy ra?
- Anh... anh bảo là lúc đó anh ra ngoài. Mấy vết cắn nhỏ lắm, mà lại đang mờ dần, chắc bác sĩ không nhận ra đâu.
- Không làm thế được. Người ta cần khám nghiệm con nhện.
- Annie, nếu Steve chết anh sẽ bị tội. Có những chuyện anh không thể nói với em, hay bất cứ ai. Nhưng em biết họ sẽ làm gì với một kẻ sát nhân không?
- Anh còn nhỏ xíu, không bị kết tội đó đâu... Nó nói nhưng không có vẻ tin tưởng chút nào.
Tôi lại nói:
- Không đâu. Anh còn nhỏ, chắc không phải vào một nhà tù thực sự, nhưng người ta có một chỗ giam đặc biệt dành cho trẻ con. Họ giam giữ anh cho đến năm anh được mười tám tuổi, và rồi...
Tôi bật khóc:
- Annie, xin em giúp anh. Anh không muốn bị vào tù đâu.
Nó cũng khóc:
- Không, em không cho ai bắt anh đâu. Em không muốn mất anh đâu.
- Hứa với anh không nói gì đi. Em về phòng, làm như không nghe không biết gì chuyện này hết.
Nó rầu rĩ gật đầu:
- Nhưng nếu em thấy, nói lên sự thật có thể cứu được anh ấy, nếu bác sĩ bảo không thể cứu anh ấy vì không biết bị con gì cắn, em sẽ nói đấy. Được không?
- Đồng ý.
Nó đứng dậy, đi ra phía cửa, nhưng rồi ngập ngừng dừng lại. Nó đến hôn lên trán tôi, nghẹn ngào nói:
- Em thương anh lắm, Darren. Nhưng anh là một tên ngốc mới đem con nhện đó và nhà mình, và nếu anh Steve chết, em nghĩ anh thật đáng tội.
Rồi nó nức nở chạy ra khỏi phòng.
Đợi Annie đi khỏi, tôi cầm tay Steve năn nỉ nó tỉnh lại, năn nỉ nó ra một dấu hiệu là nó vẫn còn sống.
Khi lời cầu xin của tôi không được đáp trả, tôi đứng dậy, mở cửa sổ (để có thể cắt nghĩa lối vào của con vật bí mật), rồi tôi mới chạy xuống thang lầu, gào lên, gọi má tôi. Hết chương 21