Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012

Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan - Tập 6: Ông Hoàng Ma Cà Rồng - Chương 17 - Truyện Phiêu Lưu Mạo Hiểm

Chương 17

Về tới phòng, để nguyên bộ đồ còn vấy máu, tôi lăn lên võng. Thiếu ngủ quá lâu, nằm trên võng mà cứ như được lên thiên đàng, và tôi bồng bềnh vào giấc ngủ ngay lập tức.  Ngủ suốt đêm, tôi thức dậy thì trời đã sáng. Bến ngoài, các đường hầm im phăng phắc. Harkat đã thức và đang đứng chờ tôi. Trao cho tôi một xô nước, một khăn tắm và một chồng quần áo sạch, hắn bảo:  - Mình nghe... cậu giết... hai ma cà chớp.  Tôi ậm ừ trả lời, cởi quần áu rửa máu khô.  Harkat lại nói:  - Ma cà rồng... không cho... mình tham gia. Cũng mừng. Mình không thích... chém giết.  - Đúng, chẳng thú vị gì đâu.  - Khủng khiếp... lắm sao?  - Tôi không thích nhắc lại chuyện đó nữa đâu.  - Được... mình không... hỏi nữa.  Tôi mỉm cười biết ơn, rồi nhúng cái đầu trọc lốc vào xô nước, kỳ cọ sau tai. Khi ngẩng đầu lên tôi hỏi thăm về ông Crepsley. Đôi mắt tròn xoe, xanh lè của Harkat chợt mờ đi:  - Ông ấy... vẫn ở bên... bà Arra. Không chịu... rời xa... bà ấy. Seba đang... cố an ủi...  - Anh nghĩ, tôi có nên đến nói vài lời với ông ấy không?  - Lúc này... không nên. Rồi ông ấy... sẽ đến tìm cậu. Bây giờ... để ông ấy... đau khổ... một mình.  Lau khô người, tôi hỏi thăm về ông Vanez và các ma cà rồng khác, nhưng Harkat không biết gì nhiều, hắn chỉ biết ít nhất có mười ma cà rồng bị chết, số bị thương nặng còn nhiều hơn, nhưng hắn không biết là ai.  Mặc quần áo xong, tôi cùng Harkat tới phòng Khledon Lurt, ăn qua quýt, rồi chúng tôi trở lại phòng, ở đó cho tới cuối ngày. Tôi có thể ở lại phòng ăn với những ma cà rồng khác, vừa thấy tôi, họ đã lớn tiếng hoan hô, nhưng không muốn ngồi đó, nghe họ thêu dệt về trận đánh và chúng tôi đã tiêu diệt ma cà chớp ra sao.  Sau cùng, vào chạng vạng tối, ông Crepsley lảo đảo bước vào phòng tôi. Mặt ông tái nhợt khi buông mình lên võng. Hai tay ôm mặt, thì thầm hỏi tôi:  - Cháu biết tin rồi chứ?  - Dạ. Cháu rất tiếc.  Ông thở dài:  - Ta ngỡ bà ấy sẽ qua khỏi. Biết là vết thương quá trầm trọng, nhưng bà ấy đã chống chọi được lâu đến thế... Làm ta bắt đầu tin tưởng bà ấy sẽ sống.  - Bà đã... đã được hỏa táng?  Ông lắc đầu:  - Chưa ai được hỏa táng. Theo phong tục của chúng ta ít nhất các Giám hộ Máu sẽ giữ xác trong hai ngày đêm. Ma cà chớp thì khác. Chúng đang được làm mồi cho lửa ngay trong lúc này. Chúng ta thu hồi xác chúng từ Giám hộ Máu. Cắt chúng thành từng mảnh vụn, để linh hồn chúng không thể xa rời trái đất. Chúng sẽ không bao giờ tới được cõi bồng lai. Ta cầu mong chúng sẽ thối rữa tại đây đời đời kiếp kiếp.  Tôi tin, đây không phải lúc để khuyên ma cà rồng có chút lòng trắn ẩn, nên tôi ngậm miệng, không nói gì. Nhưng Harkat lên tiếng hỏi:  - Còn Kurda... và những... ma cà chớp sống sót?  Mắt lim dim, ông Crepsley nói:  - Chúng sẽ được tính sổ sau. Trước hết là tra tấn, rồi tử hình. Ta sẽ có mặt tại đó. Hai ngươi có muốn dự không?  Tôi bảo:  - Thẩm tra thì... có, nhưng khi xử tử... chắc cháu không đến đâu.  Harkat bảo:  - Tôi xin... vắng mặt... cả hai. Đây là... vấn đề... của ma cà rồng.  - Tùy. Còn vụ đám tang? Cháu có muốn đến vĩnh biệt bà Arra không?  - Chắc chắn cháu phải đến.  Harkat bảo:  - Tôi cũng vậy. Sắc mặt ông Crepsley dịu lại khi nhắc đến tên Arra. Ông thì thầm như nói với chính mình hơn là với tôi và Harkat:  - Ngay khi ra khỏi hang, bà ất rất ít nói, để dành sức chống chọi với tử thần. Bà ấy đã cố hết sức để níu lấy sự sống. Các thầy thuốc trông chờ cái chết của bà. Mỗi khi bà nghẹn thở, họ nhào tới, dọn chỗ cho những ma cà rồng bị thương khác. Nhưng bà vẫn kiên trì sống. Họ quá quen với những lần báo động giả đó đến nỗi khi bà hấp hối, họ không nhận ra, và suốt hai mươi phút, bà êm ả nằm trong tay ta với nụ cười ngây dại.  Tôi đưa cho ông miếng vải, nhưng ông cứ để nước mắt tuôn trào, thổn thức, tiếp:  - Ta không nghe được những lời nói sau cùng của bà, vì bà nói quá nhỏ. Ta nghĩ bà ấy nói điều gì đó liên quan tới xà ngang.  Tôi khóc, hỏi:  - Ông đã ngủ được chút nào chưa?  - Làm sao ngủ được? Còn phải chuẩn bị vụ điều tra. Ta sẽ không vắng mặt khi tuyên án Kurda, cho dù mãi mãi không được ngủ.  - Đừng dại dột vậy, ông Crepsley. Bao giờ bắt đầu thẩm tra?  - Nửa đêm.  - Vậy thì ngủ đi. Cháu sẽ đánh thức ông trước khi họ bắt đầu, rồi cùng đi với ông.  - Hứa nhé? - Cháu không nói dối với một chuyện quan trọng như thế này đâu.  Ông đứng dậy, trở về phòng. Nhưng tới ngưỡng cửa, ông quay nhìn lại:  - Trong hang cháu đã chiến đấu kiên cường lắm, Darren. Ta hãnh diện vì cháu. Nước mắt đầm đìa, tôi nghẹn ngào nói:  - Cám ơn ông.  - Rất hãnh diện. Ông lẩm bẩm, rồi lê bước qua hành lang để về phòng như một ông già đau khổ, mệt mỏi rã rời.  Khuya đó, phiên tóa xử Kurda bắt đầu.  Từ hang ngoài tới trong cung Ông Hoàng chật cứng ma cà rồng phẫn nộ, gay gắt. Hầu hết ma cà rồng trong núi đều muốn có mặt để phỉ nhổ vào mặt kẻ phản bội, và để hoan hô khi án được tuyên.  Tôi ngồi hàng ghế đầu cùng cụ Seba và ông Crepsley. Không ngờ được ngồi gần như vậy, vì chúng tôi đến trễ, nhưng rồi tôi nhận ra đó là đặc ân dành cho tôi. Theo ma cà rồng, chiến thắng của họ phần lớn nhờ vào nỗ lực của tôi. Họ hò reo khi thấy tôi, rồi đẩy tôi cùng cụ Seba và ông Crepsley lên phía trước, năn nỉ tôi ngồi vào ghế danh dự. Tôi lùi lại, nhưng ông Crepsley nôn nóng được lên càng gần bệ đài càng tốt. Tôi không muốn làm ông thất vọng, nhất là sau vụ bà Arra. Tội phạm được đưa ra lần lượt từng tên một, để thẩm tra và tuyên án tách biệt. Nếu thành thật khai báo, và được các ông hoàng hài lòng với những câu trả lời, chúng sẽ được đuợc đưa ngay tới Phòng Tử thần để xử tử. Nếu từ chối cộng tác, chúng sẽ bị đưa đi tra khảo cho đến khi phun ra hết bí mật (nhưng cũng như ma cà rồng, ma cà chớp có thể chịu đựng đau đớn của mọi thứ nhục hình, và rất khó lòng bẻ gãy được ý chí của chúng). Kẻ đầu tiên ra trước tòa là Kurda. Vị tướng quân thất sủng bị kéo lê bằng kiềng xích, qua những hàng ma cà rồng đang cất tiếng gào thét, chửi rủa. Mấy ma cà rồng xông qua hàng rào lính gác, đấm đá túi bụi kẻ phản bội. Có kẻ nắm mớ tóc vàng của Kurda, nhổ bật từng nắm. Khi lên tới bệ đài, trong ông ta thật thảm thương: áo choàng trắng bị xé tả tơi, thân hình bầm dập toàn máu. Tuy nhiên Kurda vẫn ngẩng cao đầu, không hề phản ứng lại.  Ba ông hoàng ngồi chờ Kurda trên bệ đài hai bên hai hàng lính gác với những ngọn giáo dài. Lần lượt, mỗi ông hoàng phun một bãi nước bọt khinh miệt vào Kurda. Sau đó, ông ta được đưa sang một bên, xoay mặt về đám đông ma cà rồng.  Lúc đầu, tôi không thể ngước lên nhìn vào mắt ông ta, nhưng khi đã lấy lại cam đảm để nhìn, tôi thấy ông ta đang nhìn xuống tôi, mỉm cười buồn bã.  - Trật tự... Ông hoàng Mika Ver Leth la lớn cho những tiếng phản đối im bặt, rồi nói... Chúng ta còn cả một đêm dài vất vả. Ta muốn mỗi vụ sẽ được xử nhanh gọn và hiệu quả. Ta cũng biết sự căm giận đang dâng trào, nhưng bất kể ai làm gián đoạn buổi hỏi cung Kurda, hoặc những tên khác, của chúng ta, sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức. Rõ cả chưa?  Ma cà rồng lèm bèm nguyền rủa, rồi ngồi tại chỗ.  Sau khi trật tự ổn định, ông hoàng Paris Skyle đứng dậy, chỉ tay vào đám đông nhẹ nhàng nói:  - Chúng ta biết, vì sao chúng ta có mặt tại đây. Vì chúng ta đã bị phản bội và bị bao vây. Ta cũng như các ngươi, nóng lòng thấy những kẻ đê mạt phải đền tội. Nhưng trước hết chúng ta phải tìm hiểu lý do tấn công của chúng, và liệu chúng ta còn bị đột kích nữa không... Quay sang Kurda, mặt ông đanh lại:  - Mi có phải là đồng bọn với những tên ma cà chớp chúng ta giết hôm qua không?  Im lặng một lúc lâu, rồi Kurda gật đầu:  - Phải.  Nhiều ma cà rồng gầm lên, và lập tức bị lính gác đưa ra ngoài. Các ma cà rồng khác mặt trắng nhợt, trừng trừng nhìn Kurda đầy vẻ căm thù.  Ông hoàng Paris hỏi:  - Mi hành động theo lệnh kẻ nào?  - Của chính tôi.  Ông hoàng Arrow quát lớn:  - Đồ xảo trá! Khai ra ngay, kẻ nào bày mưu tính kế này, nếu không ta sẽ...  Kurda cắt ngang:  - Tôi biết ngài sẽ làm gì. Đừng lo. Tôi không là đối tượng để ngài tra khảo một cách chuyên nghiệp đâu. Tôi sẽ nói hết sự thật ngay bây giờ.  Arrow ngồi xuống ngai, càu nhàu:  - Khai hết là tốt.  Ông hoàng Paris lại hỏi:  - Mi hành động theo lệnh của ai?  - Của tôi. Kế hoạch là của tôi. Ma cà chớp tới đây là do tôi yêu cầu. Nếu muốn, các ngài cứ tra khảo tôi, nhưng... câu trả lời của tôi vẫn không thay đổi, vì không thể thay đổi được. Đó là sự thật.  - Mi đã tự nghĩ ra sự xúc phạm này?  - Chính tôi. Tôi thu xếp cho ma cà chớp tới đây. Tôi cung cấp cho chúng những bản sao bản đồ, để chúng có thể lén lút vào mà không bị phát hiện, tôi...  - Đồ phản bội! Một ma cà rồng rống lên, cố chạy lên bệ đài. Bị mấy lính gác chặn lại, hắn quẫy đạp, la hết suốt dọc đường.  Mắt gườm gườm nhìn Kurda, ông Crepsley thì thầm giữa cơn huyên náo:  - Ta muốn nhảy lên, bóp chết hắn ngay lập tức.  Đặt bàn tay lên bờ vai run rẩy của ông, cụ Seba thì thầm khuyên nhủ:  - Bình tĩnh, Larten. Kurda còn đó. Hắn chết tới nơi rồi. Hãy nghe xem hắn nói được gì.  Mọi ồn ào lắng dịu, ông hoàng Paris tiếp tục thẩm vấn:  - Có đúng mi dự định lén lút đưa ma cà chớp vào cung Ông Hoàng ngay sau khi được phong chức, để chiếm đoạt Huyết Thạch không?  Kurda nói thẳng:  - Đúng thế. Chúng tôi sẽ đợi đến sau Lễ Bế Mạc. Lúc đó, các ngài mải mê ăn nhậu, say mê hồi tưởng kỳ họp Hội đồng này và ngóng trông kỳ họp tới. Tôi sẽ đưa chúng ta qua những đường hầm bí mật, hạ tụi lính gác và chiếm đoạt cung.  - Nhưng mi sẽ không giữ nổi. Mi quá biết hai ông hoàng Mika và Arrow, và cả chính ta, sẽ mở tung cửa, xông vào.  - Làm sao có chuyện đó xảy ra được. Vì lúc đó các ngài đâu còn sống để mà phá tung cửa. Tôi sẽ đầu độc cả ba. Sáu chai rượu nho hảo hạng pha độc dược cực mạnh đã sẵn sàng chờ đón ba ngài. Tôi sẽ dâng lên ba ngài trước lễ bế mạc. Các ngài sẽ uống mừng sức khỏe tôi, và... lăn ra chết trong vài giờ sau đó. Cung Ông Hoàng sẽ thuộc về tôi.  Ông hoàng Arrow gầm lên:  - Rồi mi sẽ bắt đầu tiêu diệt đồng loại chúng ta?  - Không. Tới lúc đó, tôi mới bắt đầu kế hoạch... cứu họ.  Ông hoàng Paris kinh ngạc hỏi:  - Mi nói sao?  Kurda quay nhìn toàn thể ma cà rồng có mặt:  - Không ai thắc mắc vì sao, tôi lại chọn một thời điểm không thích hợp như thế, để khích động cuộc tấn công sao? Hình như không ai lấy làm lạ vì sao tôi chọn đúng dịp họp hội đồng, trong lúc các phòng, các đường hầm đầy ma cà rồng, để lén đưa cả đoàn ma cà chớp vào trong núi, thay vì chờ thêm mấy tháng?  Ông hoàng Paris tỏ ra bối rối:  - Mi muốn... tấn công trong lúc chúng ta họp mặt đầy đủ.  - Vì sao? Kế hoạch của tôi là lẻn vào để chiếm đoạt Huyết thạch, chứ đâu phải để đụng độ với lực lượng ma cà rồng đâu? Càng đông ma cà rồng trong núi, càng khó cho công việc chúng tôi... Ông hoàng Arrow gắt gỏng:  - Mi muốn chơi nổi, muốn sau này được nhắc đến là, đã chiếm nơi này ngay giữa cuộc họp Hội đồng. Kurda cười lớn:  - Ngài nghĩ tôi tầm thường đến thế sao? Ngài nghĩ tôi liều mạng để mua cái danh hão đó? Ngai quên rằng, không giống hầu hết ma cà rồng khác, tôi hành động để đạt được kết quả, chứ không vì hư hanh. Điều quan trọng duy nhất của tôi là thành công, trò trình diễn chỉ là đồ bỏ.  Ông hoàng Mika giận dữ hỏi:  - Vậy thì vì sao mi lại tấn công vào đúng lúc này?  Kurda thở dài:  - Vì chúng tôi không con thời gian nữa. Ngay thời điểm này, hoặc sẽ không bao giờ. Như đã nói, mục đích của tôi là cứu đồng loại, chứ không muốn chế ngự họ. Hy vọng duy nhất của chúng tôi đặt vào một cuộc tấn công bất ngờ, tức thời, và đánh... phủ đầu. Bây giờ kế hạch đó đã thất bại, tôi e rằng chúng ta sẽ đều bị chết.  Ông hoàng Mika quát tháo:  - Mi lảm nhảm gì thế? Sao lại đánh phủ đầu? Ma cà rồng đâu có ý định tấn công ma cà chớp mà phải đánh phủ đầu?  - Đây không phải là vấn đề ngăn chặn ma cà rồng tấn công ma cà chớp. Vấn đề là ma cà chớp tấn công ma cà rồng.  Ông hoàng Arrow phẫn nộ:  - Hắn nói lung tug gì thế? Hắn tiếp tay cho ma cà chớp tấn công chúng ta, để ngăn ngừa ma cà chớp tấn công ma cà rồng? Ngớ ngẩn.  Ông hoàng Mika lẩm bẩm:  - Có lẽ hắn hóa rồ rồi.  Kurda cười u ám:  - Phải chi hóa rồ được.  Ông hoàng Arrow càu nhàu:  - Vụ điều tra sẽ chẳng đi tới đâu. Tôi đề nghị, đưa hắn xuống dưới, vắt kiệt từng giọt máu của hắc, sẽ moi ra sự thật. Hắn giỡn mặt như chúng ta là lũ ngốc, chúng ta phải...  - Lão Tí-nị đã tới gặp ma cà chớp. Kurda nói, dù không cao giọng, nhưng dường như là một tiếng rống vang vọng khắp phòng.  Ông hoàng Arrow cùng toàn thể ma cà rồng giật thót người. Tất cả im phăng phắc, lo lắng nghe Kurda nói tiếp.  - Lão cho họ biết, Chúa tể Ma Cà Chớp đã xuất thế. Lão khuyên họ đi tìm Chúa tể. Khi biết được tin đó, tôi tự nguyện làm công việc liên kết với ma cà chớp. Hy vọng nếu chúng ta giao hảo được với họ trước khi vị lãnh đạo huyền thoại của họ xuất hiện, chúng ta sẽ tránh được hậu quả thảm khốc như thời tiên tri của Tí-nị.  Ông hoàng già Paris nói:  - Ta tưởng mi không tin huyền thoại Chúa tể Ma Cà Chớp?  - Tôi không tin, cho đến khi thấy những gì ma cà chớp đang tiến hành một cách nghiêm trọng để đón chờ sự kiện này. Trước đây, họ chưa bao giờ quan tâm tới một cuộc chiến với chúng ta, nhưng từ sau chuyến viếng thăm của Tí-nị, họ tăng cường vũ khí, hăng hái tuyển thêm quân, chuẩn bị đón chờ sự xuất hiện của nhân vật truyền thuyết này. Và bây giờ... nhân vật đó sắp xuất hiện!  Một luồng rung động lan khắp phòng, Các ma cà rồng thu mình trên ghế, mặt xám ngoét như tro.  Kurda nói tiếp:  - Sáu tháng trước, Chúa tể Ma Cà Chớp đã được phát hiện. Chưa được truyền máu, nhưng nhân vật này đã có một địa vị và đang tìm hiểu cách thức hướng dẫn ma cà chớp. Hành động phản bội của tôi là vòng lăn cuối cùng trong tuyệt vọng của một con xúc xắc. Nếu tôi chiếm được sự kiểm soát Huyết thạch, tôi đã có thể xoay ngược thế cờ. Vì không phải tất cả những anh em họ của chúng ta đó đều hăng hái gây chiến với chúng ta. Bây giờ tôi đã thất bại. Cửa rộng mở cho Chúa tể Ma Cà Chớp. Hắn sẽ được truyền máu, nắm quyền chỉ huy ma cà chớp, lãnh đạo chúng chống lại chúng ta. Và... chúng sẽ thắng... Hạ giọng, Kurda cay đắng nói:  - Xin chúc mừng quý ngài. Sau chiến thắng vẻ vang hôm nay, chẳng còn gì che chở sự an toàn của quý ngài trong trận chiến vô ích với ma cà chớp nữa. Quý ngài đã dọn đường thênh thang cho câu sấm truyền của lão Tí-nị trở thành sự thật. Hãy tận hưởng những lời tán tụng. Có lẽ đây là lần cuối cùng quý ngài gióng trống rung chuông huênh hoang khoác loác về lòng dũng cảm, về những chiến công hiển hách của quý ngài. Vì đêm nay đồng hồ còn kêu tích tắc. Khi đồng hồ ngừng lại, thời gian của chúng ta chấm dứt. Tất cả ma cà rồng trong núi này, trên thế giới này, đều bị tiêu diệt!  Cười chua chát, đưa tay phải xiềng xích loảng xoảng lên, đặt mấy ngón tay lên trán, làm dấu tử thần với các ông hoàng. Rồi nhìn thẳng tôi, ông ta lập lại dấu ấn và nói:  - Dù trong cái chết, cầu xin mi được vinh quang.  Giọng ông ta khản đặc, mỉa mai, tức giận, và... những giọt nước mắt thê lương long lanh nơi khóe mắt.
Hết chương 17
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close
This is the lightbox content. Close