Chương 18
Chúng tôi lặng lẻ đi xuyên hành lang vắng vẻ, để xuống khu nhà kho. Kurda đưa tôi xuống sau một buồng kho. Rồi tôi và ông ta kéo mấy cái bao lớn sang một bên, để lộ ra một lỗ nhỏ trên tường.
Kurda vừa định lách qua, tôi vội kéo ông lại, yêu cầu cho tôi nghỉ vài phút, vì tôi cảm thấy đau quá.
Kurda hỏi:
- Em có thể tiếp tục được không?
- Được, nhưng phải thường xuyên ngừng lại nghỉ. Biết thời gian lúc này rất quý, nhưng nếu không nghỉ, cháu kiệt sức mất.
Bớt đau, tôi theo Kurda chui qua lỗ tường, vào một đường hầm chật chội, đổ nát. Tôi đề nghị, trượt xuống đấy nhưng ông Kurda bảo:
- Chúng ta không xuống tới đáy. Có một ngăn ngay giữa ống thông này, từ đó lại dẫn vào một đường hầm khác.
Đúng vậy, sau nhiều phút, chúng tôi tới một khoảng bằng phẳng. Tôi hỏi:
- Sao ông phát hiện được chỗ này?
- Ta theo dõi một con dơi.
Tới một ngã ba, Kurda ngừng lại lấy bản đồ, lẳng lặng quan sát mấy phút, rồi rẽ phải.
Tôi hỏi:
- Ông tin chắc là biết đường chứ?
Ông cười lớn:
- Không chắc lắm. Vì vậy ta mới phải coi bản đồ. Mấy chục năm rồi ta chưa xuống đây.
Tôi ráng nhớ những dấu vết trên đường đi, phòng khi có chuyện gì xảy ra với ông ta, tôi còn có thể tự tìm đường quay trở lại. Nhưng không thể nào nhớ nổi, vì chúng tôi đi vòng vo và rẽ cua quá nhiều lần.
Chúng tôi băng qua vài con suối nhỏ. Ông Kurda bảo, chúng nối kết với những suối khác ở trên, để tạo thành dòng suối lớn được sử dụng làm nơi thả xác chết trong quá khứ.
Tôi nói đùa:
- Để an toàn, chúng ta có thể bơi suốt qua dòng nước.
- Sao không vỗ cánh mà bay cho khỏe?
Nhiều đường hầm tối thui, nhưng Kurda không thắp nến. Ông bảo, những giọt sáp sẽ đánh dấu trên đường, và các ma cà rồng sẽ theo đó mà truy đuổi được chúng tôi.
Càng tiến xa, tôi càng gặp khó khăn, nên luôn phải nghỉ, để cho tôi hồi sức. Trong một lần nghỉ chân, Kurda vừa lau máu và mồ hôi trên cổ, trên vai tôi vừa nói:
- Nếu rộng rãi, ta sẽ cõng em. Chúng ta sắp vào một đường hầm lớn, nếu em thích, ta sẽ giúp.
Tôi suýt xoa:
- Thích quá đi chứ.
- Khi ra khỏi đường hầm, em có muốn ta cùng đi thêm một đoạn đường cho yên tâm không?
Tôi lắc đầu:
- Làm vậy, ông sẽ bị các tướng quân phát hiện. Đứng lo, ra tới ngoài, không khí trong lành sẽ làm cháu khỏe lại. Cháu sẽ tìm chỗ ngủ, nghỉ ngơi mấy tiếng, rồi...
Tôi nín bặt.
Có tiếng sỏi đá rào rạo trên nền một trong những đường hầm sau chúng tôi. Kurda vội chạy tới cửa hầm, ngồi xuống, lắng nghe.
Sau mấy giây, ông nhào lại, kéo tôi đứng dậy:
- Có người tới. Ra khỏi đây mau.
Tôi ngồi phịch xuống, thở dài:
- Ôi, không.
Ông rít lên nho nhỏ:
- Darren, cháu không thể ở lại đây. Chúng ta phải đi trước khi...
- Không được. Nếu phải chạy trốn, cháu không đủ sức đâu. Ồng chạy và tìm chỗ ẩn thân đi. Nếu bị bắt, cháu sẽ làm như đã hành động một mình.
Ngồi xuồng bên tôi, ông ta bảo:
- Em biết là ta sẽ không bỏ lại em mà.
Chúng tôi lẳng lặng chờ tiếng chân đang bước lại gần hơn. Nghe tiếng chân, tôi biết chỉ có một người theo dõi chúng tôi. Hy vọng đừng là ông Crepsley. Ý nghĩ gặp mặt ông sau những gì mình đã làm, làm tôi khiếp sợ.
Một ma cà rồng tiếng tới cửa hầm, đứng trong tối, quan sát chúng tôi một lúc, rồi vội bước tới.
Là ông Gavner Purl!
Ông hậm hực nói:
- Hai người gây ra quá nhiều rắc rối rồi đó. Ý kiến ngu ngốc chạy trốn này là của ai?
Cả tôi và Kurda đồng thanh nói:
- Của tôi.
Gavner lắc đầu bực tức, quát lên:
- Cả hai đều tệ hại như nhau. Thôi nào... nói sự thật ra đi.
Kurda bóp chặt cánh tay tôi, bắt tôi im lặng, rồi nói:
- Ý kiến của tôi. Tôi đốc thúc Darren chạy trốn. Tôi nhận hoàn toàn trách nhiệm.
- Anh là thằng ngốc. Nếu những lời nói đó lan ra bên ngòi, không những chỉ hủy hoại tương lai ông hoàng sắp tới của anh, mà anh còn bị xách đầu vào phòng Tử Thần, chịu chung số phận cùng Darren.
Kurda âm thầm nói:
- Chỉ khi nào ông báo cáo lại chuyện này.
- Anh nghĩ, tôi sẽ không làm vậy sao?
- Nếu có ý trừng phạt tôi, ông đã không đến đây một mình.
Nhìn lom lom ma cà rồng cao cấp, ông Gavner rủa một tiếng, rồi lẩm bẩm:
- Anh nói đúng. Tôi không muốn thấy anh bị giết. Nếu cả hai quay về cùng tôi, tôi sẽ không nhắc tới tên anh trong vụ này.Thật ra, chưa ai biết chuyện này xảy ra. Cho đến giờ, chỉ tôi và Harkat biết. Chúng ta có thể đưa Darren về trước khi phán quyết được thông qua.
- Để làm gì? Đề Darren bị đưa vào phòng Tử Thần cho cọc nhọn xuyên qua thân thể nó sao?
- Nếu đó là phán quyết của các ông hoàng.
Kurda lắc đầu:
- Vì chuyện đó mà chúng tôi chạy trốn. Tôi không để nó trở lại, để rồi bị giết. Lấy đi mạng sống của một đứa trẻ vì một cổ tục tàn nhẫn như thế, là sai lầm.
- Đúng hay sai, ý kiến của các ông hoàng mới là phán quyết sau cùng.
Kurda lim dim mắt, thì thầm:
- Ông cũng đồng ý với tôi. Ông cũng nghĩ rằng, phải tha mạng cho Darren. Gavner miễn cưỡng gật đầu:
- Nhưng chỉ lả ý kiến riêng tôi. Tôi không thể bất kính với luật lệ của các ông hoàng.
- Sao lại không? Chúng ta phải tuân lệnh cho dù khi họ sai lầm sao? Cho dù họ đối xử bất công sao?
- Đó là đường lối của chúng ta.
- Đường lối có thể thay đổi. Các ông hoàng đang trở nên quá sắt đá. Họ làm ngơ trước sự thật là thế giới đang tiến triển. Trong một vài tuần nữa, tôi sẽ trở thành ông hoàng. Tôi sẽ thay đổi mọi việc. Hãy để Darren đi. Tôi sẽ lật đổ quy luật chống lại nó. Tôi sẽ làm cho tên nó được trong sạch, và nó sẽ được trở lại để được hoàn thành nốt phiên tòa thử thách. Hãy giả mù một lần này thôi, tôi thề là ông sẽ không phải ân hận đâu.
Những lời nói của Kurda làm Gavner lo lắng. Ông lẩm bẩm:
- Âm mưu chống lại các ông hoàng là có tội.
- Không ai biết đâu. Sẽ không ai hỏi chúng ta. Họ tưởng Darren tự trốn đi thôi.
Ông Gavner thở dài:
- Nhưng... chuyện này đi ngược lại tất cả những gì chúng ta hằng tin tưởng.
- Đôi khi chúng ta phải quên đi những niềm tin cũ, để đón nhận những tư tưởng mới.
Trong khi ông Gavner đau khổ đấu tranh tư tưởng, tôi lên tiếng:
- Nếu ông muốn, cháu sẽ quay trở lại. Cháu sợ chết nên mới đồng ý đi với tướng quân Kurda. Nhưng nếu ông nói, cháu nên trở lại, cháu sẽ nghe theo. Gavner kêu lên:
- Ta không muốn cháu chết. Nhưng chạy trốn không bao giờ giải quyết được bất cứ chuyện gì.
Kurda gào lên:
- Vô lý! Ma cà rồng sẽ sống tốt hơn nhiều, nếu có nhiều người trong chúng ta đủ tỉnh táo, tránh xa những cuộc đấu đá mà lợi thế thuộc về cả đống kẻ chống lại chúng ta. Đưa Darren trở lại, là đưa nó trở lại với cái chết. Quan niệm đó là gì?
Gavner trầm ngâm, rồi buồn rầu gật:
- Dù không thích, nhưng ta đành chọn tội nhẹ hơn. Ta sẽ không tố cáo anh. Nhưng... với một điều kiện: ngay khi trở thành ông hoàng, anh phải trình bày sự thật với toàn thể ma cà rồng khác. Chúng ta sẽ gỡ danh dự cho Darren, nếu có thể. Còn nếu không, chúng ta sẽ chấp nhận bị trừng trị.
- Tôi đồng ý.
- Anh thề?
- Tôi thề.
Gavner thở dài nhẹ nhỏm, rồi nhìn tôi hỏi:
- Nào, cháu khỏe không?
- Không đến nỗi tệ lắm.
- Trông cháu buồn ngủ rũ ra rồi.
- Cháu sẽ cố ngủ. Tôi hứa, rồi hỏi vì sao ông tìm được chúng tôi.
- À, ta tới tìm Kurda, định cùng tính toán gỡ rối vụ này. Tủ bản đồ của hắn để ngỏ. Lúc đó ta cũng không để ý, nhưng khi qua phòng cháu, thấy chỉ còn một minh Harkat thì ta hiều ra ngay.
Kurda hỏi:
- Làm sao ông có thễ theo dõi chúng tôi qiua đường hầm?
Chỉ giọt máu ngay dưới chân tôi, Gavner bảo:
- Máu nhỏ giọt suốt dọc đường, chỉ có thằng ngu mới không tìm nổi.
Kurda nhắm mắt, nhíu mày:
- Thánh thần ôi, tình báo là điểm yếu nhất của tôi.
- Quá đúng. Nhưng bây giờ muốn ra khỏi đây thì phải lẹ lên. Ngay khi phát hiện ra sự vắng mặt của Darren, họ sẽ cho cả một toán đi truy lùng. Cơ hội duy nhất của chúng ta là đưa nó ra ngoài, mặt trời sẽ ngăn cản chúng tiếp tục đuổi theo.
- Tôi cũng nghĩ vậy. Kurda nói, rồi tiến bước đi đầu. Tôi theo sát ông, tiếp theo là Gavner.
Tới cuối đường hầm, Kurda rẽ trái. Nhưng Gavner nắm tay tôi kéo lại. Thấy tôi và ông Gavner không đi theo, Kurda quay lại hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Gavner bảo:
- Trước kia, đã có lần ta tới nơi này. Đó là một trong các thử thách của Tòa thụ phong. Lần đó ta phải tìm kiếm một món châu báu đã được cất giấu.
- Thì sao?
- Ta biết một lối ra gần đây nhất.
- Tôi cũng biết. Chính là lối này đây.
- Không. Ra lối này cũng được, nhưng nếu đi đường kia sẽ mau hơn.
Kurda hấp tấp nói:
- Vụ này là ý kiến của tôi. Tôi chịu trách nhiệm. Không có thời gian để đi lòng vòng nữa. Nếu ông nhớ nhầm, chúng ta sẽ phải trả giá. Theo tôi là chắc nhất.
- Theo tôi mới là chắc. Gavner khăng khăng nói.
Kurda chưa kịp phản đối, ông kéo tôi tiến tới đường hầm bên phải. Kurda vừa rủa vừa gọi, nhưng Gavner làm lơ. Kurda đành vội vã chạy theo.
Đuổi kịp chúng tôi, Kurda cố lách qua tôi để đối diện với Gavner, nhưng đường hầm quá chật. Vừa thở dài, ông vừa nói:
- Ngốc thật! Đáng lẽ phải đi theo bản đồ. Tôi biết rõ những đường hầm này hơn ông nhiều. Con đường ông định đi sẽ đưa đến một ngõ cụt.
- Không đâu, đường này gần hơn được bốn mươi phút đấy.
- Nhưng lỡ...
- Đừng cãi nữa. Càng nói chỉ càng thêm chậm trễ.
Kurda lẩm bẩm mấy câu thật khó hiểu, nhưng rồi nín biệt. Tôi thấy rõ là ông ta không yên tâm.
Chúng tôi xuyên qua một đường hầm nhỏ, nằm dưới con suối trong lòng núi. Tiếng nước rào rào rất gần. Tôi nơm nớp lo sợ nước sẽ tràn qua vách hầm, nhấn chìm hết chúng tôi. Chung quanh tối thui, tôi không nhìn, không nghe thấy gì, ngoài tiếng suối ầm ầm. Cảm giác như tôi phải trơ trọi một mình tại nơi này.
Sau cùng, cuối đường có ánh sáng, tôi mừng rỡ chạy như bay. Gavner và Kurda cũng mừng rỡ chạy theo. Chắc hẳn hai ông ma cà rồng cũng nóng lòng được thoát khỏi con đường dưới dòng suối.
Khi chúng tôi phủi bụi đất trên người, Kurda tiến lên để dẫn đầu. Đây là một cái động nhỏ, có ba lối ra. Tiến tới một cửa đường hầm bên trái, Kurda lấy lại giọng uy quyền, nói:
- Chúng ta sẽ theo ngã này.
Gavner cười:
- Thì đây chính là đường tôi định đi đó.
- Vậy thì khẩn trương lên.
- Anh làm sao vậy? Sao có vẻ kỳ cục thế?
Kurda gượng cười:
- Xin lỗi. Chỉ tại đường hầm dưới suối. Biết là phải qua đó, nếu đi lối này, vì vậy tôi mới định chọn đường kia để tránh.
Gavner phì cười:
- Sợ nước ụp lên đầu hả?
Kurda nói như nghẹn thở:
- Đúng.
Tôi bảo:
- Cháu cũng sợ. Rúc qua một nơi như vậy chẳng thú vị gì.
- Hèn. Gavner cười nói.
Ông vừa định tiến tới gần Kurda thì bỗng khựng lại, nghiêng đầu nghe ngóng.
Tôi hỏi:
- Sao vậy?
- Hình hhư ta nghe...
- Nghe gì?
- Hình như có tiếng ho. Ngay trong đường hầm bên phải.
Tôi lo lắng:
- Đội truy lùng à?
- Nếu là họ... thì phải tiến từ phía sau chứ.
Kurda nôn nóng hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Ông Gavner nghe thấy gì đó. Tôi trả lời trong lúc Gavner ron rón bước tới thăm dò.
Kurda bảo:
- Ta chỉ nghe tiềng suối. Không còn thời gian để...
Nhưng đã muộn. Ông Gavner đã lọt vào đường hầm kia. Kurda vội chạy đến bên tôi. Tôi đứng tại chỗ nhìn vào khoảng tối sau lưng ông Gavner.
Kurda làu bàu:
- Ông ta chẳng làm được trò trống gì ngoài chuyện làm chậm trễ hơn. Chúng ta cứ đi thôi.
- Lỡ có ai trong đó thì sao?
- Ngoài chúng ta, dưới này chẳng còn ai. Chúng ta đi thôi, mặc cho ông ngốc đó chạy theo sau cũng được.
- Không. Cháu muốn đợi ông ấy.
Kurda đảo mắt nhìn trời, nhưng vẫn buồn rầu đứng bên tôi.
Ông Gavner mới đi chừng hơn một phút, nhưng khi trở lại trông ông như già thêm mấy tuổi. Hai chân run lẩy bẩy, ông ngồi phệt xuống ngay khi vừa ra khỏi đường hầm.
Tôi vội hỏi:
- Có gì không?
Ông chỉ lắc đầu, không nói một lời.
Kurda dồn dập hỏi:
- Chuyện gì? Ông đã thấy gì?
Gavner thì thào:
- Có... Nhìn đi... Nhưng thận trọng, đừng để chúng thấy.
- Ai thấy?
Tò mò, tôi mon men tiếng bước, Kurda theo sát phía sau. Đoạn đường ngắn thôi, và khi tới cuối đường, tôi đã thấy ánh đuốc bập bùng trong một hang động rộng. Ruột tôi thắt lại, tôi nhích gần hơn để nhìn rõ toàn cảnh trong hang.
Những gì nhìn thấy làm tôi lạnh buốt.
Khoảng hai ba chục tên rải rác trong hang. Nằm, ngồi, đánh bài. Ngoại hình giống như ma cà rồng: lực lưỡng, mặt thô kệch, tóc cắt kiểu quê mùa. Nhưng tôi có thể thấy màu da đỏ tía bóng lộn, màu tóc và mắt cũng đỏ rực.
Tôi nhận ra ngay chúng là ai.
Kẻ thù khát máu của chúng tôi.
MA CÀ CHỚP! Hết chương 18