Chương 13
Trong phòng. Nằm sấp...
Thầy thuốc khám lưng tôi, xoa lên da tôi một thứ thuốc nước mát. Ai đó nâng hai chân cháy bỏng của tôi lên, hổn hển kêu cứu.
Nhìn lên trần.
Ai đó nâng cây đuốc ngang mắt tôi, quan sát con ngươi. Lưỡi dao cạo lướt trên đầu, gọt sạch lớp cháy toát của tôi.
Ông Gavner bước lên, lo lắng. Tôi vừa nghe ông nói: "Tôi nghĩ là nó...", thì trời đất tối sầm.
Ác mộng... Thế giới tràn ngập lửa... Chạy... Cháy... La thét... Kêu cứu... Mọi người đều chìm trong lửa.
Tin chắc phòng đã bị cháy, tôi cố vùng chạy. Họ ghì tôi xuống.
Nguyền rủa, vùng vẫy, đau nhức khắp người, tôi trở lại với giấc mơ của lửa.
Sau cùng, tôi chập chờn thoát qua cơn mê sảng và thấy mình đang nằm sấp. Hơi ngóc đầu, tôi nhìn quanh phòng.
Ông Crepsley và Harkat Mulds ngồi kế bên, đang quan sát tôi.
Tôi khò khè nói:
- Cháu tưởng... thấy... ông Gavner.
Ông Crepsley và Harkat đều nhào tới mỉm cười lo lắng. Ông Crepsley bảo:
- Ông ấy vừa ở đây. Cả Kurda, Vanez và Arra nữa. Thầy thuốc yêu cầu họ ra ngoài.
- Cháu... thành công?
- Đúng vậy.
- Cháu bị... bỏng... nhiều không?
- Rất nặng.
Harkat nói đùa:
- Trông cậu... như khúc dồi... chiên cháy.
Tôi gượng cười:
- Bây giờ... tôi có vẻ... giống anh rồi.
- Đúng... nhưng rồi... cậu sẽ... khỏe lại.
Tôi hỏi ông Crepsley:
- Cháu có... khỏe lại không?
- Có. Cháu đã chịu đựng một thử thách đau đớn khủng khiếp, nhưng các chấn thương sẽ không kéo dài. Nặng nhất là đôi chân, nhưng các thầy thuốc đã kịp thời cứu chữa. Chỉ cần thời gian để bình phục. Có thể tóc sẽ không bao giờ mọc lại, nhưng trước mắt cháu không còn trong tình trạng hiểm nghèo nữa.
- Cháu cảm thấy... khủng khiếp quá.
- Còn cảm thấy được là đáng mừng rồi.
- Thử thách... tiếp theo là gì?
- Lúc này hãy quên những chuyện đó đi.
- Cháu... có đủ thời gian... để chuẩn bị không?
Ông Crepsley im lặng. Tôi nài nỉ:
- Nói cho cháu biết... sự thật đi.
Ông thở dài:
- Không có thời gian phụ trội hơn thường lệ đâu. Ngay lúc này, Kurda đang ở trong cung Ông Hoàng, tranh luận về trường hợp của cháu, nhưng khó có khả năng thuyết phục các ông hoàng trì hoãn phiên tòa. Không có tiền lệ nào hoãn lại giữa các lần thử thách. Những kẻ không thể nào tiếp tục, sẽ phải...
Tôi kết luận giúp ông:
- Sẽ phải... đưa đến... Phòng Tử Thần.
Ông Crepsley đang ngồi tìm câu nói để khích lệ tôi, thì Kurda trở lại. Mặt đỏ bừng vì xúc động, ông bảo:
- Darren tỉnh chưa?
- Cháu tỉnh rồi.
Cúi xuống tôi, ông nói:
- Khi mặt trời lặng, em phải bốc thăm chọn đề tài thử thách, hoặc tự nhận là thất bại và sẽ bị đem đi xử tử hình. Nếu chúng ta đưa em tới cung Ông Hoàng, liệu em có thể đứng đàng hoàng trong mấy phút không?
Tôi thành thật trả lời:
- Cháu không... chắc. Chân cháu đau lắm.
- Ta biết. Nhưng điều đó rất quan trọng. Ta đã tìm ra cách có thể kéo dài một khoảng thời gian, chỉ cần em phải ráng tỏ ra như một người khỏe mạnh khi đến đó.
Ông Crepsley ngạc nhiên hỏi:
- Cách gì?
- Không còn thời gian để giải thích. Darren, cháu dám liều không?
Tôi gật yếu xìu!
Kurda nói ngay:
- Tốt. Cáng Darren tới cung Ông Hoàng ngay. Đừng chậm trễ.
Cấp tốc đi xuyên đường hầm, chúng tôi tới cung Ông Hoàng đúng lúc mặt trời lặn. Ông Vanez đang chờ bên ngoài với lá cờ đỏ tía, vội vàng bảo:
- Sao rồi, Kurda? Không cách nào Darren có thể đương đầu với thử thách ngày mai được đâu.
- Tin tôi đi. Đây là ý kiến của ông hoàng Paris, nhưng chúng ta đừng để ai biết. Phải hành động như chúng ta sẵn sàng vào cuộc ngày mai. Tất cả đều tùy thuộc vào thái độ Darren đứng trước tòa... Đi thôi. Nhớ là phải hành động như không có gì sai lệch cả.
Chúng tôi đều hoang mang trước thái độ của Kurda, nhưng đâu còn lựa chọn nào khác nữa, chỉ còn cách làm theo lời ông.
Bước vào phòng, chúng tôi thấy mọi người đều im lặng, dồn ánh mắt hướng về phía chúng tôi. Kurda và ông Crepsley đưa tôi đến trước bệ của các ông hoàng. Ông Vanez và Harkat theo sau.
Ông hoàng Paris hỏi:
- Chàng trẻ tuổi Shan đó sao?
Kurda trả lời:
- Đúng vậy, thưa ngài.
Ông hoàng Mika Ver Leth nhận xét:
- Trông khủng khiếp quá. Kurda, ông tin là cậu ta đủ sức tiếp tục thử thách chứ. - Darren chỉ giả bộ bị thương, để được khiêng đi như một bậc đế vương đó thôi, thưa ngài.
Nở nụ cười khắc nghiệt, ông hoàng Mka bảo:
- Thật sao? Nếu đúng thế, hãy để cậu bé bước lên bốc thăm thử thách tiếp theo. Nhưng nếu Darren không đủ sức bước đi... Giọng đầy đe dọa, ông nói tiếp... chúng ta sẽ phải làm gì, ông hiểu chứ?
- Chúng tôi hiểu. Vừa nói, Kurda vừa hạ đầu cáng xuống. Ông Crepsley làm theo.
Hai ông ma cà rồng giúp tôi đứng dậy. Tôi lảo đảo suýt ngã. Nếu không có sự hiện diện của quá đông ma cà rồng, chắc tôi đã ngã thật, nhưng tôi không muốn tỏ ra bạc nhược trước mắt họ.
Cố nén đau, tôi bước lên bệ đài. Dù phải chậm chạp bước lên từng bậc, nhưng tôi cố gắng đi thật vững vàng.
Tất cả đều im lặng cho tới khi tôi lên tới bệ đài và bao đá được đưa ra. Tôi chọn và ma cà rồng đang giữ bao đá tuyên bố:
- Số bốn. "Tử Chiến Lợn Lòi".
Khi viên đá được các ông hoàng chuyền tay để kiểm tra, ông hoàng già Paris Skyle trầm ngâm nói:
- Một thử thách đầy xảo diệu. Darren, mi sẵn sàng chấp nhận chứ?
- Cháu... không biết... thử thách đó... như thế nào. Nhưng ngày mai... cháu sẽ có mặt... theo đúng lịch trình.
Ông cười hiền hậu:
- Nghe được lắm.
Rồi ông tằng hắng, hạ giọng, đôi mắt mở to rất... vô tư.
- Tuy nhiên, ta lại không tham dự được. Công việc bề bộn quá, rất tiếc ta phải vắng mặt. Ông hoàng Mika sẽ thay thế ta.
Ông hoàng Mka cũng mở to mắt hồn nhiên như ông hoàng già:
- Thật tình ngày mai ta cũng không thể xáo trộn công việc trong cung Ông Hoàng được. Vụ chúa tể Ma Cà Chớp làm ta bận bù đầu... Ông hoàng Arrow, ông thay tôi được chứ?
Ông hoàng Arrow- Mũi tên đầu hói rầu rĩ lắc:
- Ôi! Tôi cũng đành xin kiếu. Lịch làm việc của tôi... kín mít rồi.
Kurda vội tiến lên:
- Thưa các ngài, các ngài đã không tham dự một phiên tòa thử thách của Darren rồi. Chúng tôi đã thông qua lần vắng mặt đó, nhưng sự thờ ơ của các ngài tới hai lần trong một loạt thử thách là không thể bỏ qua và làm thương tổn nghiêm trọng đến Darren. Tôi mạnh mẽ phản đối đến cùng.
Ông hoàng già cố nhịn cười, làm nghiêm nói:
- Anh nói cũng có phần đúng.
Ông hoàng Mika đồng ý ngay:
- Chúng ta sẽ không bỏ qua các lần thử thách khác của Darren đâu.
Ông hoàng đầu sói kết luận:
- Bằng mọi cách, một trong ba chúng ta sẽ phải có mặt.
Ba ông hoàng chụm đầu bàn luận. Nhìn cung cách ba ông tí tởn cười và nháy nhó với tướng quân Kurda, tôi biết họ đã có quyết định rồi.
Cuối cùng, ông hoàng già cao giọng nói:
- Darren Shan đã chứng tỏ đủ sức cho kỳ thử thách tiếp theo. Nhưng vì chúng ta không thể có mặt, nên quyết định tạm hoãn. Daren, chúng ta mong mi tha lỗi vì những phiền toái ngoài ý muốn này, được chứ?
Tôi cười toe:
- Lần này thì... cháu bỏ qua.
Kurda giả bộ sốt ruột:
- Nhưng hoãn lại bao lâu, thưa các ngài? Darren nóng lòng kết thúc các buồi thử thách của cậu ấy.
Ông hoàng Paris nói:
- Không lâu đâu. Bảy mươi hai tiếng nữa, một trong ba chúng ta sẽ có mặt lúc mặt trời lặn. Đồng ý chứ?
Kurda thở dài rất kịch:
- Phiền phức thật, nhưng chúng tôi đành phải đợi chứ biết sao.
Cúi thấp đầu chào, rồi Kurda dìu tôi xuống bệ đài, giúp tôi lên cáng và cùng ông Crepsley khiêng tôi ra khỏi cung Ông Hoàng.
Vừa ra tới ngoài, hai ông ma cà rồng đặt tôi xuống, cùng ha hả cười. Ông Crepsley cười sằng sặc:
- Kurda Smahlt, anh láu cá thật. sao lại nghĩ ra được cách này?
- Ý tưởng của cụ hoàng Paris đấy. Các ông hoàng đều muốn giúp Darren, nhưng họ không thể làm sai quy tắc, tuyên bố cho nó thời gian chờ đợi vết thương lành. Họ phải có cớ để không mất mặt. Bằng cách này, có vẻ như Darren đã sẵn sàng và nhiệt tình vào cuộc, nên hoãn lại chẳng làm bẽ mặt ai.
Tôi bảo:
- Vì vậy... cháu mới phải... đứng đàng hoàng để... không bị ai nghi ngờ.
- Chính xác. Mọi người trong cung đều biết, thật sự chuyện gì đang xảy ra, nhưng cho đến khi nào, tất cả đều có vẻ trong vòng kỉ cương trật tự, thì không ai phản đối.
Tôi tính toán:
- Ba ngày, ba đêm. Liệu có đủ không?
- Nếu sợ không đủ, thì đừng cố thử. Ông Crepsley bực dọc nói.
Sau đó, chúng tôi bước xuống đường hầm, đi tìm thầy thuốc có đủ khả năng hồi sức cho tôi, trước khi vào cuộc Tử Chiến Lợn Lòi. Hết chương 13