Chương 19
Nếu nó phóng trúng đích, những cái nanh đã phập sâu vào mặt tôi và tôi đã chết rồi!
Nhưng tôi đã may mắn.
Con nhện dội mạnh vào đầu ống sáo, văng mình sang một bên. Nó rơi lên quả bóng, choáng váng vài giây.
Tranh thủ từng giây, tôi vội vàng thổi sáo như điên. Miệng tôi khô ran, nhưng tôi thổi không ngừng nghỉ, không dám ngừng lại liếm môi.
Quý bà Octa ngẩng đầu lắng nghe. Nó vung vẩy những cái chân, nghiêng ngả thân mình như say rượu.
Tôi lén hít thở, rồi bắt đầu nhè nhẹ thổi để hà tiện hơi.
Tôi nhắm mắt, tập trung nói trong đầu:
- Tên ta là Darren Shan. Ta đã từng nói rồi, nhưng không biết mi có nghe không? Ta là chủ nhân mới của mi. Ta sẽ cư xử rất tốt với mi và cho mi ăn toàn món ăn hảo hạng. Nhưng mi phải ngoan ngoãn làm theo những gì ta bảo và, nhất là, không được tấn công ta.
Con nhện ngừng nghiêng ngả, trừng trừng nhìn tôi. Tôi không biết là nó đã hiểu ý nghĩ tôi hay đang tính kế phóng lên tấn công lần nữa. Tôi bảo:
- Ta muốn mi đứng lên bằng hai chân sau. Đứng lên bằng hai chân sau và cúi thấp đầu xuống.
Nó không nhúc nhích.
Tôi tiếp tục yêu cầu, ra lệnh, rồi... năn nỉ.
Đến lúc tôi sắp hụt hơi, nó vươn mình, đứng dựng bằng hai chân sau. Rồi hơi cúi đầu đợi lệnh.
Nó đã làm theo ý tôi!
Lệnh tiếp theo, tôi bảo nó bó trở vào lồng.
Nó làm theo. Lần này tôi chỉ phải nghĩ trong đầu một lần thôi.
Tôi đóng cửa, nằm vật ra sàn. Cú sốc khi nó phóng lên mặt, vẫn còn làm tim tôi rối loạn. Tôi cứ nằm như thế nhìn con nhện mà nghĩ cái chết đã cận kề tôi đến thế nào. Nếu nó không phóng mình trúng cây sáo, khi má trở về đã nhìn thấy xác tôi rồi. Và khi đó có thể nó sẽ tấn công cả ba, má và em Annie.
Đóng kín cửa, giam mình trong phòng với một sinh vật nguy hiểm như thế, thật là đại ngu ngốc.
Nhưng tôi không thể ngừng lại được nữa. Trái lại, tôi còn muốn đi xa hơn. Chẳng lẽ vượt bao gian nguy mới có được nó, bây giờ chỉ để nhốt nó trong cái lồng kia.
Lần này tôi khôn hơn một chút. Tôi mở khóa, nhưng không mở cửa. Vừa thổi sáo, tôi vừa ra lệnh cho nó tự mở.
Nó làm theo đúng ý tôi, và khi ra ngoài, nó hiền lành vô hại như một chú miu con.
Tôi bảo nó làm đủ trò. Nhảy quanh phòng như một con kăng-gu-ru, thả mình từ trần xuống, dệt những bức họa bằng tơ, nâng tạ (bằng cây bút, hộp diêm, hòn bi). Rồi tôi bảo nó ngồi lên một ô-tô đồ chơi, điều khiển từ xa. Khi tôi cho xe chạy, trông cứ như quý bà Octa đang phom phom lái xe rất điệu nghệ.
Tôi chơi đùa với nó cả giờ và còn muốn tiếp tục suốt buổi chiều. Nhưng nghe tiếng má đã về, tôi vội đưa bà Octa trở lại tủ và chạy xuống thang tỉnh bơ như không có chuyện gì.
Má và Annie đang mở bốn gói đầy mũ nón và quần áo. Má hỏi:
- Con đang nghe nhạc hả?
- Dạ, không.
- Hình như má nghe tiếng nhạc mà.
- Con thổi sáo.
- Hả? Thổi sáo?
- Con biết thổi mà. Má nhớ không, má dạy con thổi từ hồi con năm tuổi?
Má tôi cười lớn:
- Nhớ chứ. Má cũng nhớ là năm lên sáu, con bảo chỉ tụi con gái mới thổi sáo. Con còn thề là không bao giờ thèm ngó tới một cây sáo nữa.
Tôi nhún vai, ra điều “đó là chuyện nhỏ”:
- Con đổi ý rồi. Hôm qua, đi học về con nhặt được cây sáo, nên thử xem còn nhớ cách thổi không.
- Con nhặt được ở đâu?
- Trên đường.
- Có rửa kỹ trước khi đưa lên miệng không đó?
- Rửa chứ ạ.
Tôi nói dối.
Má tôi mỉm cười vò đầu và hôn lên má tôi, ướt nhẹt.
Tôi kêu lên:
- Đừng mà. Má kỳ quá.
- Ba má sẽ khơi dậy trong con một thiên tài âm nhạc. Ngay từ bây giờ má đã tưởng như thấy con, trong bộ lễ phục thật đẹp, chơi dương cầm trong một phòng hòa nhạc vĩ đại. Ba má ngồi trên hàng ghế đầu...
- Tỉnh lại đi, má ơi! Chỉ là một cây sáo vớ vẩn thôi mà.
- Từ những mầm nhỏ, những cây sồi lớn lên.
Con Annie được dịp chọc quê tôi:
- Trông anh ấy lù lù như cây sồi thật đấy.
Tôi thè lưỡi trợn mắt với nó.
Mấy ngày sau đó thật tuyệt vời. Khi nào có thể, tôi lại chơi đùa với quý bà Octa. Mỗi buổi chiều, tôi cho nhện ăn (nó đã lớn, chỉ cần mỗi ngày một bữa thôi). Tôi không phải khóa cửa phòng nữa, vì ba má hứa sẽ không bước vào khi tôi tập sáo.
Tôi muốn chia sẻ bí mật với Annie, nhưng quyết định để thêm một thời gian nữa. Chỉ khi nào tôi cảm thấy thật an toàn, tôi sẽ cho nó biết.
Tuần lễ đó từ việc học tới chuyện đá bóng tôi đều tiến bộ. Trong vòng từ thứ hai tới thứ sáu tôi cho thủ môn đối phương vào lưới nhặt bánh hai mươi lăm lần. Kể cả thầy Dalton cũng phải... xúc động! Thầy nói:
- Với những điểm tốt trong lớp và sự dũng mãnh ngoài sân cỏ, em sẽ trở thành một cầu thủ nhà nghề kiêm giáo sư đại học đầu tiên. Một sự phối hợp tuyệt vời giữa danh thủ Pele và nhà bác học Einstein.
Ghê chưa! Tôi biết là thầy lên dây cót tinh thần cho tôi thôi, nhưng nghe cũng... sướng.
Phải mất một thời gian lấy đủ can đảm để có thể cho Octa bò từ mình lên tới đầu tôi. Và tôi quyết định thử màn này vào một buổi chiều thứ sáu.
Tôi thổi một bài sáo hay nhất, và lập đi lập lại nhiều lần những điều tôi muốn nó làm. Khi nghĩ là hai chúng tôi đã sẵn sàng, tôi gật đầu ra dấu.
Con nhện bắt đầu leo lên ống quần tôi.
Mọi chuyện đều tốt đẹp cho đến khi nó chạm vào da cổ tôi. Cảm giác gây ra bởi những cái chân khẳng khiu, lông lá làm tôi suýt làm rơi cây sáo. Nó đang ở một nơi rất hoàn hảo để thọc sâu những cái nanh vào mạch máu cổ tôi.
Nó bò từ tai trái lên đỉnh đầu tôi, rồi chễm chệ ngồi trên đó. Da đầu tôi ngứa như điên, nhưng tôi không dám gãi. Nhìn vào gương, tôi thấy con nhện như một cái mũ nồi.
Tôi điều khiển cho nó trườn xuống mặt và đánh đu trước mũi tôi với một sợi tơ. Tôi không để nó chui vào miệng, nhưng đong đưa qua lại, như nó đã từng biểu diễn với ông Crepsley, và gãi cằm tôi bằng những cái chân.
Tôi không dám để nó ngó ngoáy lâu mấy cái chân dưới cằm, vì sợ sẽ phì cười làm rơi ống sáo.
Đêm thứ sáu đó, khi đặt nó lại vào lồng, tôi cảm thấy mình như một ông vua, như suốt đời tôi mọi chuyện sẽ hoàn toàn tốt đẹp. Tôi đang tiến bộ từ việc học tới thể thao. Tôi có một con vật cưng mà bất cứ đứa trẻ nào cũng phải ao ước. Dù trúng số độc đắc hay làm chủ một xưởng bánh kẹo, tôi cũng không thể sung sướng hơn thế này.
Tôi sung sướng cho đến khi, mọi chuyện trở nên tồi tệ, cả thế giới sụp đổ quanh tôi. Hết chương 19