Chương 6
Đường chông gai là một cái hang dài và hẹp, đầy rẫy thạch nhũ nhọn hoắt rủ từ trần xuống, nhô từ mặt đất lên. Ông Vanez đưa tôi đến để tham quan trước khi tập luyện trong một hang động khác.
Tôi hỏi:
- Tất cả công việc của cháu chỉ là phải đi xuyên qua nơi này thôi sao?
- Thế thôi.
- Có gì nhiều để thử thách đâu?
Thấy tôi có vẻ tự tin, ông nói:
- Để coi ngày mai cháu có còn nghĩ vậy nữa không? Thạch nhũ cực kỳ trơn. Chỉ một sơ sẩy, cháu sẽ bị đâm trong nháy mắt. Nhiều tảng treo hững hờ như sợi chỉ, một tiếng động thình lình cũng đủ làm chúng rơi xuống. Một mảnh trúng cháu, cháu sẽ bị cắt xuyên qua mình ngọt sớt.
Bất chấp lời cảnh giác của ông, tôi vẫn thấy vụ này quá dễ.
Nhưng tới cuối buổi tập đầu tiên, tôi mới thay đổi ý nghĩ chủ quan của mình.
Chúng tôi luyện tập trong một hang có những thạch nhũ không sắc nhọn, không trơn trượt, không dễ vỡ và dễ rơi như trong đường chông gai. Tuy hang này không khắc nghiệt, nếu so sánh với đường chông gai, nhưng nếu không nhờ bàn tay ông Vanez giải cứu kịp thời, tôi đã bị bầm dập nhiều hơn rồi.
Một lần ông trợn mắt đến mức gần như suýt bị lòi con ngươi, thét toáng lên:
- Phải nắm thật chặt vào chứ.
Má tôi bị cứa vào thạch nhũ, ông Vanez phải phun nước bọt để cầm máu cho tôi (là ma cà rồng nửa mùa, nước bọt của tôi không làm khép vết cắt được).
Tôi làu bàu:
- Cứ như cố nắm lấy một cây cọc bôi mỡ vậy.
- Vì vậy cháu mới phải cố nắm chắc hơn.
- Nhưng đau lắm. Tay cháu sẽ toạt ra nếu...
- Chảy máu tay hay bị thạch nhũ đâm qua tim? Cái nào hơn?
Tôi lèm bèm nho nhỏ:
- Một câu hỏi... hơi bị ngớ ngẩn.
- Vậy thì đừng hành động ngu ngốc nữa. Trong đường chông gai, tay cháu không cách nào không bị cắt te tua như một miếng giẻ rách đâu. Nhưng có phân nửa máu ma cà rồng, vết thương của cháu sẽ chóng lành. Vậy thì quên sự đau đớn đi, tâph trung vào việc nắm cho chắc. Sau cuộc thử thách này, cháu còn nhiều thời gian để rên rẩm vì những ngón tay bé nhỏ khốn khổ và vì chuyện không bao giờ chơi dương cầm được nữa.
- Cháu có biết đánh dương cầm bao giờ đâu. Rách việc.
Bực bội nói, nhưng tôi vẫn làm theo lời ông, nắm chặt mấy cái cọc thiên nhiên mắc dịch.
Cuối buổi tập, ông Vanez phải đắp lá thuốc lên tay tôi để làm dịu những vết thương và làm cứng rắn hai lòng bàn tay, chuẩn bị cho những màn tra tấn sắp tới. Những ngón tay tôi như đặt trên lửa, nhưng dần dần dịu hẳn cơn đau, và đến khi bước vào lần tập thứ hai, cánh tay tôi chỉ còn hơi tê tê.
Lần này, chúng tôi tập trung luyện tập sự nhẹ nhàng, rón rén. Ông Vanez dạy tôi cách thăm dò trước khi đu mình lên một tảng nhũ thạch. Nếu nó bị gãy, tôi sẽ rơi thẳng xuống... cái chết. Hoặc âm thanh đổ vỡ sẽ làm những thạch nhũ khác đổ rầm rầm.
Ông Vanez dặn dò:
- Hãy để mắt lên trần. Nhiều vụ tránh được thạch nhũ rơi trúng, là chỉ đơn giản kịp xoay mình qua hướng khác.
- Nếu không né kịp thì sao?
- Thì là cả một vấn đề. Không tránh kịp, chỉ còn cánh đánh cho nó văng ra xa, hoặc bắt lấy nó. Nắm bắt khó hơn, nhưng lại thích đáng hơn. Vì nếu một thạch nhũ bị đánh bật ra, nó sẽ bị vỡ tan thành từng mảnh. Tiếng động đó có thể làm sụp mái.
Tôi phàn nàn:
- Thế mà ông bảo dễ hơn mê lộ.
- Đúng thế. Trong mê lộ, cháu cần rất nhiều may mắn. Trong đường chông gai, cháu có thể kiểm soát được số phận của mình hơn. Sự sống của cháu chính trong tay cháu.
Lần tập thứ ba, Arra Sails xuất hiện để giúp tôi môn thăng bằng. Bà bịt mắt tôi và để tôi bò qua hàng loạt thạch nhũ không sắc bén. Bài học này tập cho tôi chỉ vận động xúc giác thôi.
Bà lưu ý ông Vanez :
- Darren có khả năng giữ thăng bằng rất xuất sắc. Khi nào cậu ta không còn bị nao núng vì hai bàn tay đau, Darren sẽ vượt qua thử thách này một cách dễ dàng.
Cuối cùng, sau nhiều giờ tập, ông Vanez cho tôi về để chợp mắt một chút. Một lần nữa, ông lại cho tôi tập vừa đủ liều lượng.
Không có nhiều ma cà rồng tại đường chông gai để theo dõi thử thách thứ hai của tôi. Hầu hết đều đang giam mình trong cung Ông Hoàng, hay trong nhiều phòng họp khác trong núi, để thảo luận về ma cà chớp. Tuy nhiên việc ông Crepsley, cũng như Gavener và Seba có mặt đã làm tôi lên tinh thần. Trong nhúm người nhỏ xíu khác, đến chúc tôi may mắn, chỉ có mình Harkat là quen thuộc.
Một lính gác cho biết, các ông hoàng gửi lời xin lỗi vì đã không đến chủ tọa phiên tòa. Ông Vanez bảo, nếu không có sự hiện diện của ông hoàng nào, tòa nên hoãn lại. Gã lính dẫn chứng, nhiều vụ trước đây, dù không có sự tham dự của các ông hoàng, tòa vẫn được tiến hành. Ông bảo tôi, nếu muốn, chúng tôi có thể khiếu nại, và phiên tòa có thể được các ông hoàng hoãn lại một hai đêm, cho đến khi một trong các ông có thời gian tham dự. Nhưng tôi muốn, tốt hơn là, chấm dứt cho nhanh.
Sau khi biết rõ ý tôi, gã lính canh đưa tôi tới cửa đường chông gai, chúc tôi may mắn rồi bỏ lại tôi một mình.
Leo lên cây thạch nhũ đầu tiên, tôi lặng nhìn bao quát tất cả những cây cột long lanh sáng đang hiển hiện trước mắt. Hang này y chang như tên gọi: từ vị thế này, trông nó hoàn toàn đúng là một con đường đầy chông gai nhọn hoắt.
Cố nén một cái rùng mình, tôi bắt đầu bò như một con sên. Liều lĩnh, vội vàng không thể áp dụng tại nơi này. Tôi phải thăm dò từng tảng đá, nhẹ nhàng lung lay, biết chắc nó có thể chịu đựng được sức nặng của mình không, rồi mới leo lên.
Rút chân lên là cả một sự khéo léo, nhẹ nhàng. Vì không có cách nào bám vào chõm những nhũ thạch bằng đầu ngón chân, tôi phải đặt bàn chân xuống thấp hơn, đôi khi phải chêm giữa hai tảng đá. Cách này làm giảm trọng lượng cho tay và cánh tay, nhưng lại làm đùi và đầu gối bị trầy trụa, khi kéo chân tới trước.
Khổ nhất là khi có những tảng rũ xuống gần sát mặt đường. Để lách qua được những điểm này, tôi phải chiịu nhiều vết cắt thảm hại từ ngực, bụng cho tới lưng. Tôi cảm thấy ganh tỵ với những thầy pha-kia Ấn Độ phi thường, những con người đã luyện tập để có thể nằm trên một cái giường bằng đinh.
Đi được hay nói đúng hơn là lết được khoảng một phần năm chặng đường, tôi bị trượt chân trái, đập rầm một tiếng vào một cây thạch nhũ.
Ngay lập tức, tôi chợt nghe có tiếng rung chuyển răng rắc trên đầu. Ngẩng lên, tôi thấy những thạch nhũ gần đó rung lên bần bật. Suốt mấy giây, dường như đống đá đó sắp rụng xuống...
Nhưng rồi chỉ một mảnh rơi xuống đất.
Tuy nhiên, tiếng động đó cũng đủ lay động những mảnh khác, và...
Thình lình thạch nhũ trút xuống như trận mưa bom chung quanh tôi.
Tôi không hốt hoảng mà bình tĩnh tìm cách ứng biến.
Rất may, không mảnh nào rơi gần để làm tôi có thể bị thương. Một mảnh có thể đã cắt đứt cánh tay, nếu tôi không kịp phát hiện và né tránh. Tôi cũng đã vội vàng thót bụng, vừa kịp tránh khỏi một mảnh nhỏ nhưng sắc bén rơi trúng bụng.
Cheo leo tại chỗ, tôi chăm chú nhìn mái trần, tìm kiếm những dấu hiệu nguy hiểm và chờ đợi một cơn đá lở. Sau cùng đá ngừng đổ, tiếng dập vỡ cũng tắt lịm.
Chờ thêm một phút, ông Vanez đã cảnh giác về những mảnh lác đác rơi xuống sau, cho đến khi tất cả đều có vẻ an toàn, tôi tiếp tục thận trọng, lần mò từng bước. Trận mưa thạch nhũ làm tôi không còn nhớ đến cơ thể rách nát, bầm dập của mình nữa. Kích thích tố dâng tràn cơ thể, khi tôi chứng kiến trận mưa của những vật nhọn chết người, làm tôi tạm thời miễn nhiễm với sự đau đớn. Càng tiến bước xa hơn, cảm giác càng trở lại cơ thể rõ hơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy hầu hết những vết thương như tê dại, chỉ thỉnh thoảng phải nhăn mặt, nhất là khi bị một mũi nhọn đâm quá sâu vào thịt.
Được nửa chặng đường, tôi có được một chỗ dừng chân tốt và nghỉ ngơi chừng năm sáu phút. Nơi này, mái rất cao, nên tôi có thể đứng thẳng người xoay trở cổ và hai tay, thư giãn cho bắp thịt bớt tê cứng. Mồ hôi tôi ướt đầm vì quá nóng. Mặc quần áo da bó sát càng nóng bạo hơn, nhưng đó là điều cần thiết, vì quần áo rộng rất dễ vướng víu vào thạch nhũ. Nhiều ma cà rồng không mặc quần áo đi xuyên qua đương chông gai. Nhưng, mặc dù không ngại khỏa thân khi vượt qua thung lũng đầy gai trên đường lên núi Ma Cà Rồng, nhưng vào lúc này tôi không muốn... tụt quần, cởi áo trước một đám đông xa lạ chút nào.
Chùi hai tay vào ống quần, nhưng hai tay đầm đìa máu, trơn tuồn tuột. Nhìn quanh, tôi thấy mấy bao đất và sử dụng ngay mấy cái bao dơ bẩn đó để chùi tay. Đất cát cứa vào những vết thịt rách, làm tôi nhức nhối như đang bóp đầy hai nắm gai tầm xuân, nhưng một lúc sau, cơn đau buốt đã dịu hẳn và tôi lại có thể tiếp tục lên đường.
Không vội vã, tôi vượt qua được ba phần tư chặng đường.
Ngay khi bước vào chặng cuối, thật sự tôi đã mắc sai lầm. Đoạn đường này mái hang cao, nhưng thạch nhũ lại gần sát nhau, nên tôi phải trườn mình bò qua. Bị mũi nhọn của đá đâm vào bụng và ngực, tôi nổi điên tăng tốc, nôn nóng mong vượt qua gấp. Với tay trái, tôi thăm dò một tảng thạch nhũ, nhưng chỉ rờ rẫm qua loa, vì nó quá lớn. Tin chắc tảng đá đó chịu nổi trọng lượng mình, tôi đu lên...
"Rắc". Chỏm đá gãy rời trong tay tôi.
Ngay lập tức, tôi nhận biết chuyện gì đang xảy ra...
Nhưng đã quá muộn.
Sức nặng của tôi làm gãy đầu thạch nhũ và thế là tôi rơi tự do, thân thể bị quăng đập lên những tảng đá kế bên. Mặc dù cú va chạm không mạnh, nhưng tiếng động mà nó gây ra vang lên như tiếng sấm.
Và rồi tiếng răng rắc quen thuộc lại vang lên phía trên.
Từ từ ngước đầu lên trên, tôi trừng trừng nhìn những mảnh nhủ thạch nhỏ đang lả tả rơi từ mái hang xuống. Tôi không ngại, vì dù có bị trúng vài mảnh, tôi cũng không bị đau đớn lắm, nhưng tảng nhũ thạch đồ sộ ngay trên đỉnh đầu làm ruột gan tôi thắt lại vì sợ những gì sắp sảy ra.
Trong một lúc, dường như tôi được an toàn. Tiếng động khởi đầu, thậm chí không làm tảng đá đó rung rẩy...
Nhưng lại làm cho một tảng nhỏ hơn rơi xuống và nổ tung...
Thình lình, tảng thạch nhũ lớn bắt đầu lung lay...
Lúc đầu nhè nhẹ...
Rồi rung lắc mạnh hơn. Tiếng răng rắc càng lúc càng to...
Tình hình đã trở nên nguy hiểm thấy rõ.
Cố vọt khỏi tầm rơi của tảng đá khổng lồ, nhưng bị kẹt trên nhũ thạch, phải mất mấy giây tôi mới lăn mình tạo khoảng trống để lách ra. Nhìn lên, tôi cố ước lượng, phải mất bao lâu mới hoàn toàn lách khỏi. Nếu tảng đá lớn rơi xuống và vỡ nát, sự rung động sẽ kéo theo tất cả những nhủ thạch trên mái hang đổ ập lên tôi.
Đang tính toán tìm cách thoát khỏi cảnh này, thì nửa phần dưới của tảng đá lớn thình lình nứt ra...
Đầu nhọn của nó nhắm ngay bụng tôi, phóng xuống như một mũi tên...
Nó sắp xuyên qua thân thể tôi rồi! Hết chương 6