Chương 20
Thời gian chờ đợi từ lễ tang đến phiên tòa xử tôi dài khủng khiếp. Dù ông Crepsley luôn bảo, tôi sẽ được miễn tội thất bại trong Tòa Thử thách, và được bỏ qua tội chạy trốn, nhưng tôi vẫn không thể yên tâm. Viết nhật ký làm đầu óc tôi tạm quên phiên tòa sắp tới. Nhưng sau khi viết và kiểm tra lại mình đã không bỏ qua chi tiết nào, tôi lại không còn gì để làm, ngoài chuyện ngồi bẻ ngón tay.
Sau cùng, hai lính gác xuất hiện, cho biết các ông hoàng đã sẵn sàng gặp tôi. Tôi yêu cầu có mấy phút để sửa soạn. Trong khi chúng đứng ngoài cửa phòng, tôi quay lại đối diện Harkat, đưa cho hắn một túi xách (đây là kỷ vật của bạn tôi, Sam Grest) và nói:
- Cầm lấy. Nếu tôi bị tử hình, tôi muốn anh giữ những vật này.
Harkat buồn rầu gật đầu, rồi theo tôi ra khỏi phòng, để mấy tay lính gác đưa tôi tới cung Ông Hoàng. Ông Crepsley theo sau cùng tên lính gác thứ ba.
Khi ngừng lại trước cửa cung, toàn thân tôi run rẩy vì sợ hãi.
Ông Crepsley thì thầm:
- Can đảm lên. Các ông hoàng sẽ tỏ ra công bằng với cháu. Trong trường hợp ngược lại, ta sẽ tìm cách yểm trợ cháu.
Harkat cũng nói:
- Tôi... cũng vậy. Không để... họ làm... chuyện gì. Rồ dại... với cậu đâu.
- Cám ơn nhiều lắm. Nhưng mình không muốn cả hai liên quan đến vụ này. Mọi chuyện đã quá tồi tệ. Cả ba chúng ta phải vào Phòng Tử hình chẳng thú vị gì.
Cửa mở và chúng tôi bước vào. Vẻ mặt nghiêm trang và ánh mắt nặng nề của các ma cà rồng trong phòng không làm tôi bớt lo lắng chút nào. Không ai lên tiếng khi chúng tôi tiến đến gần các ông hoàng đang khoanh tay, nghiêm khắc ngồi trên ngai. Không khí dường như thiếu hụt, làm tôi phải hít mạnh một hơi. Ông Crepsley và Harkat ngồi dưới chân bệ đài, kế bên ông Vanez Blane và cụ Seba Nile. Tôi được đưa lên, đứng đối diện các ông hoàng.
Sau một lúc im lặng, ông hoàng Paris Skyle thở dài lên tiếng:
- Đây là một thời điểm kỳ lạ. Suốt nhiều thế kỷ, ma cà rồng chúng ta đã gắn bó với những đường lối, phong tục cũ, và cho rằng, dù nhân loại thay đổi và phát triển, thì chúng ta vẫn ngàn đời bền vững. Trong khi con người trên hành tinh này mất phương hướng và mục đích, niềm tin vào chính mình của chúng ta chưa hề chao đảo... cho đến mới đây. Đó là dấu hiệu của một thời điểm mà một ma cà rồng đưa tay lên, chống lại anh em của hắn, dù phát sinh từ một ý định tốt. Phản bội không là điều mới lạ đối với con người. Nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta thật sự được nếm mùi phản bội. Và nó đã để lại vị cay đắng trong miệng chúng ta. Nhắm mắt làm ngơ và rũ bỏ hình ảnh kẻ phản bội trong ý nghĩ chúng ta là chuyện dễ dàng. Nhưng như thế cũng là làm ngơ cội rễ của vấn đề, và mở đường cho những hành động phản bội sau này. Phải nhìn thẳng vào sự thật: sau cùng thì sự đổi thay của thế giới đã in dấu lên chúng ta. Vì vậy chúng ta phải thay đổi, nếu muốn tồn tại trong thế giới đó. Trong khi chúng ta chưa có những kế hoạch để trừ bỏ đường lối cũ, chúng ta vẫn phải đối diện và chấp nhận tương lai theo quy định của nó. Chúng ta đã từng sống trong một thế giới hoàn hảo, nhưng điều đó không còn nữa. Chúng ta phải mở mắt, mở tai và mở lòng ra mà đón nhận cách nghĩ và cách sống mới. Đó là lý do chúng ta gặp nhau đêm nay. Bình thường, sẽ không có buổi họp để quyết định số phận của Darren. Nó đã thất bại trong Tòa Thử thách vì vậy hình phạt dành cho nó phải là tử hình. Sau đó, nó lại bỏ trốn, tội đó dẫn đến thêm một án tử hình nữa. Nếu là trước kia, Darren đã phải quăng xuống cọc nhọn, và không kẻ nào có quyền cản trở. Nhưng... thời gian đã đổi thay, và chính Darren đã dự phần mở mắt chúng ta, để chúng ta nhìn thấy như cầu thay đổi. Nó đã cam chịu khổ đau, hy sinh tự do vì lợi ích của thị tộc. Đã dũng cảm chiến đấu và chứng tỏ tài năng. Nếu là trước kia, Darren sẽ được tưởng thưởng bằng một cái chết trong danh dự. Tuy nhiên, bây giờ, đã có những lời cầu xin, bào chữa, tranh luận... cho Darren quyền được sống.
Ông hoàng già tằng hắng, nhấp ngụm máu trong cốc.
Không khí trong phòng đầy căng thẳng. Dù không thấy những ma cà rồng phía sau, nhưng tôi cảm thấy tất cả mọi cặp mắt đang dồn vào tôi.
Hướng vào tôi, ông hoàng Paris tiếp tục nói:
- Chúng ta đã tranh luận về trường hợp của mi suốt một khoảng thời gian dài. Ta nghĩ, trong thế giới loài người, vụ này sẽ được thu xếp nhanh chóng và mi sẽ được tha bổng. Nhưng quan điểm về công lý của chúng ta lại khác. Để tên mi được trong sạch và cho mi được tự do, cũng có nghĩa là phải đổi thay từ cốt lõi của luật pháp chúng ta. Có kẻ đòi hỏi, đã đến lúc phải điều chỉnh luật. Họ đưa ra vụ án của mi để thuyết phục. Họ nói rằng luật được làm ra để phân tích, hủy bỏ. Ta không đồng ý với quan điểm này, nhưng làm ta bắt đầu hiểu ra. Kẻ khác lại muốn luật pháp phải tạm thời gác lại trong thời gian có Tòa Thụ phong. Trong trường hợp đó, mi sẽ được xử vô tội, rồi sau đó luật pháp sẽ lại được phục hồi. Có kẻ lại kêu gọi thay đổi hoàn toàn, vĩnh viễn. Họ cảm thấy luật pháp tỏ ra không công bằng, vô lý. Bị ám ảnh vì chuyện Chúa tể Ma Cà Chớp, họ có thể chiếm đoạt tân binh của chúng ta và làm chúng ta suy yếu...
Ông hoàng già bối rối vuốt chòm râu bạc:
- Sau khi tranh luận thật sôi nổi, chúng ta quyết định không thay đổi luật. Có thể, sau này sẽ thay đổi khi cần thiết, còn bây giờ...
- Thánh thần ôi!
Ông Crepsley gầm lên, phóng lên bệ đài, đưa cao hai nắm đấm. Rồi Harkat cũng nhảy lên theo. Cả hai gườm gườm nhìn ba ông hoàng.
Ông Crepsley la lớn:
- Tôi không thể dung thứ chuyện này. Darren đã liều mạng vì các ngài, vậy mà giờ các ngài xử tử hình nó. Không bao giờ. Tôi không thể khoan nhượng trước một thái độ vô ơn tàn nhẫn thế. Ai muốn đụng tay vào đệ tử của tôi, hãy chạm tay vào tôi trước đã. Tôi thề với các đấng linh thiếng, sẽ chiến đấu với những kẻ đó tới hơi thở cuối cùng.
- Tôi... cũng vậy. Haryhat vừa nói vừa lột phăng khẩu trang che miệng. Bộ mặt xám ngoét đáng sợ của hắn trông còn khiếp đảm hơn lúc bình thường.
Ông hoàng Paris chặc lưỡi:
- Ta mong anh biết tự kiềm chế hơn, Larten.
- Chúng tôi bị đẩy vào thế cùng đường tuyệt vọng rồi. Có thời của truyền thống, thì cũng phải có thời suy nghĩ bình thường sáng suốt chứ. Tôi sẽ không để cho các ngài...
Từ đám đông cụ Seba gọi lên:
- Larten, đệ hãy để ông hoàng nói hết đã chứ.
- Huynh cũng đồng ý với họ sao? Ông Crepsley gầm lên hỏi.
Cụ Seba trả lời:
- Thật ra, chính ta đã tranh luận đòi đổi mới. Nhưng kiến nghĩ của ta đã bị bác bỏ, ta phải chấp thuận như... bất cứ ma cà rồng trung thành nào.
- Trung thành chết tiệt! Nếu đây là cái giá của lòng trung thành, thì Kurda có lý. Có lẽ trao nơi này cho tui ma cà chớp còn hơn.
Cụ Seba cười lớn:
- Nói vậy, nhưng lòng đệ không nghĩ vậy đâu. Xuống đây ngồi, nghe ông hoàng Paris nói hết đã. Đừng làm trò như một tên ngốc nữa.
- Nhưng...
Cụ Seba mất kiên nhẫn, quát lên:
- Larten! Xuống ngay!
Ông Crepsley gục đầu thở dài:
- Được rồi, đệ xin theo ý huynh, nghe ông hoàng Paris nói hết. Nhưng đệ không rời khỏi Darren. Bất kỳ ai muốn xô đẩy đệ xuống khỏi bệ đài này, sẽ phải ân hận vì việc đó.
Ông hoàng Paris bảo cụ Seba:
- Không sao đâu, Seba. Cứ để Larten và tên Tí-hon tại đây.
Khi trật tự được lập lại, ông hoàng già được tiếp tục:
- Như đã nói, chúng ta quyết định không thay đổi luật pháp. Sẽ có lúc phải thay đổi, nhưng bây giờ không thể hấp tấp làm chuyện đó. Việc đổi thay nên được thực hiện dần dần. Chúng ta phải tránh sự hoảng loạn, vô trật tự. Đã cùng thống nhất là phải trung thành với pháp luật, nên chúng ta tìm kiếm một kẽ hở trong luật, có lợi cho Darren. Không ai trong phòng này muốn có một án tử hình. Kể cả những người quyết liệt phản đối đổi thay luật pháp, cũng nặn óc để tìm ra một giải pháp cho vấn đề này. Chúng ta cũng đã tính ra một giải pháp cho vấn đề này. Chúng ta cũng đã tính tới khả năng để Darren bỏ trốn lần nữa, bằng cách giảm lính canh và Darren sẽ lẻn ra ngoài với lời cầu chúc không chính thức của chúng ta. Nhưng giải pháp đó không quanh minh chính đại. Darren sẽ mang nhục... Anh nữa, Larten, anh cũng sẽ bị nhục. Kể cả chúng ta, các ông hoàng, cũng bị nhục lây.
- Tôi phản đối giải pháp đó... Ông Crepsley tức giận nói, rồi quay lại, nghiến răng thì thầm với các ông hoàng... Khi hấp hối, Arra đã bắt tôi phải hứa, không để Darren phải chết. Cầu xin các ngài, đừng đẩy tôi vào thế phải chọn lựa giữa lòng trung thành với các ngài và lời thề của tôi với Arra.
Ông hoàng Paris nói:
- Sẽ không có gì cần phải lựa chọn. Không có gì mâu thuẫn với mong ước của anh...
Ông tủm tỉm cười, tiếp:
- Miễn là anh chịu khó ngậm miệng cho đến khi tôi nói hết...
Rồi ông cao giọng, nói với cả phòng:
- Những ai có mặt trong buổi tranh luận đều đã biết, chính ông hoàng Arrow đã đưa ra đề nghị giải quyết vấn đề khó xử này đầu tiên.
Ông hoàng Arrow càu nhàu:
- Thường thường tôi luôn hành động trước, suy nghĩ sau. Nhưng tự nhiên một ý nghĩ lờ mờ trong đầu, cứ như con cá dưới biển, từ từ nhô lên mặt nước vậy.
Ông hoàng Paris nói:
- Đây là một giải pháp thật đơn giản. Chúng ta không phải bẻ cong hay thay đổi luật pháp. Chúng ta chỉ cần... đặt Darren lên trên luật pháp.
Ông Crepsley nhíu mày:
- Tôi không hiểu.
- Động não đi, Larten. Trong chúng ta, những ai được miễn mọi hình phạt? Ai có thể thất bại trong tòa thử thách cả chục lần, mà không bị một lời trách cứ?
Ông Crepsley trợn mắt:
- Ngài không định nói là...
- Là chúng ta, các ông hoàng.
- Nhưng... không thể nào hiểu nổi! Nó còn quá trẻ! Không phải là một tướng quân! Thậm chí chưa là một ma cà rồng hoàn toàn!
Ông hoàng Mika Ver Leth lên tiếng:
- Ai quan tâm đến những chuyện đó chứ? Chúng ta chỉ quan tâm đến những gì nó làm để xứng đáng với tước hiệu đó. Có lẽ xứng đáng hơn hầu hết chúng ta lại đây.
- Thật điên rồ! Miệng than vậy, nhưng mặt ông Crepsley tươi rói.
Ông hoàng Paris gật đầu:
- Điên thật, nhưng đã được tất cả hoan hỉ bỏ phếu thuận.
Ông Crepsley chớp mắt, ngỡ ngàng:
- Tất cả?
- Tất cả ma cà rồng có mặt trong cung.
Tôi thì thầm với ông Crepsley:
- Cháu xin lỗi nhưng chuyện gì đang xảy ra? Các ông đang nói về vấn đề gì vậy?
Ông suỵt một tiếng rồi bảo:
- Im lặng, ta sẽ cho biết ngay bây giờ đây.
Ngẫm nghĩ, rồi nụ cười trên môi nở rộng hơn, ông Crepsley lẩm bẩm:
- Điên thật, nhưng có lý. Tuy nhiên, chắc chỉ là một tước danh dự thôi. Vì nó quá thiếu hiểu biết về đường lối của chúng ta, quá trẻ và không từng trải.
Ông hoàng Paris bảo:
- Chúng ta không đòi hỏi nó gánh vác những trách nhiệm chính thức. Không nên hấp thấp, vì còn cần phải cho nó học hỏi nhiều. Cũng chưa tới lúc tạo nó thành ma cà rồng hoàn toàn. Dù sẽ san sẻ máu chúng ta cho nó, nhưng phải giới hạn, để nó vẫn chỉ là một ma cà rồng nửa mùa thôi. Nhưng tước vị của nó không chỉ là tước vị danh dự. Nó sẽ nắm toàn bộ trách nhiệm và quyền lực trong tương lai.
Tôi cằn nhằn ông Crepsley:
- Nào, cho cháu biếu biết chuyện gì đi chứ.
Ông cúi xuống thì thầm.
Tôi giật thót người:
- Hả? Cái gì?
Ông thì thầm tiếp.
Tôi hét toáng lên:
- Ông đùa à? Cháu phát điên lên mất.
- Đó là cách duy nhất cháu có thể thoát chết trong danh dự.
- Nhưng... cháu không thể... không bao giờ...
Tôi lắc đầu nhìn các ma cà rồng đầy trong Cung Ông Hoàng. Tất cả đều gật đầu và cười với tôi. Đặc biệt là ông cụ Seba, hớn hở nhất.
Tôi hỏi như rên:
- Đa số đồng ý với vụ này?
Ông hoàng Paris nói:
- Tất cả. Darren, họ nể trọng và khâm phục mi. Khi nào ma cà rồng còn trên thế giới, họ sẽ không quên những gì mi đã làm cho chúng ta. Chúng ta muốn bày tỏ lòng biết ơn, và đây là cách duy nhất có thể làm.
- Cháu... bàng hoàng quá! Không biết phải nói gì.
Ông hoàng Arrow cười lớn:
- Nói: Đồng ý. Nêu không chúng ta lại phải đưa mi xuống Phòng Tử thần.
Ngước lên ông Crepsley, tôi nheo mắt... cười:
- Nếu cháu đồng ý, từ nay ông phải tuân lệnh cháu, đúng không?
Ông cười lớn:
- Tất nhiên. Ta và tất cả ma cà rồng khác.
- Ông sẽ phải làm những gì cháu nói?
- Đúng... Ông hạ giọng... Nhưng đừng tưởng muốn làm trò gì thì làm. Ta tôn trọng chức vị của mi, nhưng phải điều khiển cái đầu của mi. Mi vẫn là đệ tử phụ tá của ta và ta sẽ giữ cho mi vào đúng vị trí của mình.
- Cháu biết chắc ông sẽ làm vậy mà.
Tôi cười nói, rồi đứng nghiêm trước mặt ông hoàng Paris. Tôi sắp có một quyết định quá lớn lao, một quyết định sẽ thay đổi đời tôi mãi mãi. Ước gì tôi có được vài đêm suy nghĩ, nhưng không còn thời gian nữa. Đồng ý hoặc vào Phòng Tử thần. Tôi hỏi:
- Cháu phải làm gì?
- Đúng ra, buổi lễ sẽ kéo dài và phức tạp. Nhưng hãy tạm hoãn đến sau này. Ngay bây giờ, mi chỉ cần nhận máu chúng ta, và dâng chút máu mi cho Huyết thạch. Ngay sau khi Huyết thạch nhận dạng mi, là công việc hoàn tất, không bao giờ có thể thay đổi được nữa.
- Cháu hiểu rồi.
- Vậy thì bước lên, để cùng kết hợp.
Khi tôi tiến lên, ông Crepsley cho Harkat biết chuyện gì đang xảy ra và tôi nghe anh chàng kêu lên: "Không thể... tin nổi". Tôi không nín được cười, mặc dù tất cả ma cà rồng trong cung mặt mày đều trịnh trọng.
Trước hết, tôi cởi bỏ áo ngoài. Sau đó hai ông hoàng Mika và Arrow cùng tôi đứng quanh Huyết thạch (buổi lễ chỉ cần hai ông hoàng). Tôi rạch mười đầu ngón tay bằng móng tay của chính mình, để lấy máu. Mika và Arrow cũng làm giống vậy. Ông hoàng Arrow ép những ngón tay chảy máu lên tay tôi, ông hoàng Mika ép tay lên tay kia của tôi. Hai ông đặt bàn tay còn lại lên Huyết thạch. Tảng đá sáng lên màu đỏ và phát ra một âm thanh trầm trầm. Tôi cảm thấy máu của hai ông hoàng truyền sang tôi, và máu tôi chuyền sang họ. Cảm giác chỉ khó chịu, chứ không đau như lần đầu tiên ông Crepsley truyền máu cho tôi nhiều năm trước. Chúng tôi càng đặt tay lâu, Huyết thạch càng sáng hơn, và vành ngoài của tảng đá trở nên trong suốt, đến nỗi tôi có thể nhìn máu mình đang hòa cùng máu của hàng ngàn ma cà rồng khác.
Tư tưởng quay cuồng trong đầu tôi. Tôi nhớ lại đêm ông Crepsley truyền máu cho mình. Lần đầu uống máu khi Sam Srest hấp hối trên tay tôi. Murlough, gã ma cà chớp điên loạn mà tôi đã giết trong hang. Steve Leopard, thằng bạn thân nhất khi tôi còn là người bình thường, đã thề, lớn lên sẽ đi tìm tôi để giết. Debbie Hamlock và bờ môi mềm dịu của cô bé khi chúng tôi hôn nhau. Tiếng cười của ông Gavner. Ông Cao điều khiển diễn viên trong Gánh Xiếc Quái Dị. Harket cho tôi biết tên sao khi chúng tôi giết con gấu điên. Truska (cô gái có râu) đã may cho tôi bộ đồ hải tặc. Cái nháy mắt của Arra. Lão Tí-nị và cái đồng hồ hình trái tim. Kurda đối diện toàn thể ma cà rồng. Em gái Annie trêu chọc tôi. Dán tem vào album với má. Nhổ cỏ ngoài vườn với ba. Ông Gavner, bà Arra, Sam Grest hấp hối. Tôi rũ ra và nếu ông hoàng Paris không kịp đỡ, tôi đã bị ngã rồi. Bây giờ máu và những hình ảnh tuôn trào nhanh hơn. Hình ảnh từ quá khứ, bạn bè và kẻ thù, thoang thoáng lướt qua như một đoạn phim quay nhanh... Nhanh hơn mãi.
Vừa khi tưởng như không còn chịu đựng nổi nữa, Arrow và Mika rời tay khỏi Huyết thạch và tôi.
Buổi lễ kết thúc.
Tôi đổ nhào ra sau. Ông hoàng Paris vội vàng xoa nước bọt lên các đầu ngón tay tôi, để cầm máu. Kiểm tra mắt tôi, ông hỏi:
- Cháu cảm thất sao?
- Mệt.
- Chỉ vài tiếng nữa, khi máu đã hòa đều vào nhau, cháu sẽ mạnh như một con báo.
Tiếng reo hò của ma cà rồng vang lên chói lói.
Tôi hỏi:
- Họ la gì là khiếp thế?
- Họ muốn gặp cháu, muốn được chứng kiến điều họ tán thành.
- Không đợi được sao? Cháu hết hơi rồi.
- Chúng ta sẽ kiệu cháu ra. Không thể để bầy tôi chờ đợi mãi... thưa ngài.
- Ngài?! Tôi lập lại, nghe sướng tai ghê ta ơi.
Ba ông hàng công kênh tôi trên vai suốt đường đi. Tôi cứ ngó lên trần nhà mà cười ha hả, vừa mê tơi vì số phận đổi thay kỳ lạ, vừa tự hỏi tương lai rồi sẽ ra sao, còn chuyện gì xảy ra có thể so sánh với giây phút này không?
Họ đặt tôi xuống, để đón nhận những tràng vỗ tay chào đón của các ma cà rồng.
Tôi nhìn quanh, nhận ra những gương mặt rạng rỡ của ông Crepsley, Harkat, cụ Seba Nila, ông Vanez Blane... Nhưng cuối phòng, tôi tưởng như nhìn thấy hồn ma của ông Gavner và bàa Arra và ngay sau họ, Kurda đang thầm lặng vỗ tay. Nhưng có lẽ đó chỉ là ảnh hưởng của sự choáng váng gây ra bởi máu của hai ông hoàng đó thôi.
Rồi hình ảnh đó mờ dần, trước mắt tôi là một biển ma cà rồng hân hoan gào thét. Tôi nhắm mắt, đứng đó, chân run rẩy, ngả nghiêng theo chấn động của tiếng reo hò, hãnh diện như một cơn dông, đờ đẫn lắng nghe tiếng họ ngâm nga tán tụng tên tôi.
Tôi... Darren Shan... Ông Hoàng Ma Cà Rồng! Hết tập 6