Chương 12
Thật tình tôi không muốn mấy con sói liên quan thêm trong vụ này nữa, vì sợ chúng sẽ bị giết. Nhưng chúng cứ ngồi lỳ đó khi tôi rít lên xua đuổi:
- Đi đi. Về nhà đi.
Chúng không phải là chó nhà, nên dễ gì chịu vâng lời tôi. Tôi thấy rõ ràng chúng định bám riết theo tôi, thậm chí hai gã sói trẻ còn trẻ rõ ràng đang hí hởn vì sắp được choảng nhau vì vậy tôi đành dẹp bỏ ý định bắt chúng trỏ về nơi an toàn. Tôi thu dọn chỗ nghỉ, chờ đên xuống và đoán giờ bằng đồng hồ cơ thể trong mình.
Khi ngày sắp tàn, tôi và mấy con sói leo trở lại đường hầm dốc, tiến tới bức tường phía sau cung Ông Hoàng. Tôi moi móc lớp đá mềm thành một lỗ hổng đủ cho mình và sói chui qua. Thật ngạc nhiên, trước đây không ai phát hiện ra điểm yếu này, nhưng có lẽ vì quá cao, và nhìn từ phía bên kia, bức tường có vẻ rất vững chắc.
Khựng lại một lúc, tôi ngẫm nghĩ về sự may mắn tuyệt vời của tôi đã trải qua: sống sót vượt qua dòng suối cuồng nộ trong lòng núi, được con Sọc và nhóc Rudi phát hiện trong cơn thập tử nhất sinh, được sói già Magda thướng dẫn đến tận Cung Ông Hoàng. Kể cả việc thất bại trong Tòa Thử thách cũng là điều may mắn vì tôi sẽ chẳng bao giờ khám phá ra ra vụ việc ma cà chớp, nếu đã thành công trong thử thách Tử chiến Lợn Lòi.
Có phải đó là may mắn của ma cà rồng? Hay đó là... định mệnh?
Chưa bao giờ tôi tin vào chuyện định mệnh an bài, nhưng tôi đang bất đầu lăn tăn nghĩ lại.
Âm thanh của đám rước vọng lại, làm gián đoạn những ý nghĩ nặng nề trong tôi. Đã tới giờ hành động, vì lễ tấn phong của Kurda đã cận kề.
Cố gắng lách mình qua lỗ hổng, tôi rơi bịch xuống sàn. Mấy con sói cũng lần lượt xuống theo. Chúng tôi ép sát vách phòng. Rón rén tiến lên. Khi tới đường cong của mái vòm, tôi thấy các tướng quân đang ngay hàng thẳng lối chờ đón Kurda Smahlt. Họ lập thành hàng rào danh dự, từ đường hầm ra tới cửa. Các tướng quân, cũng như hầu hết ma cà rồng khác, đều trang bị vũ khí. Lễ tấn phong là thời điểm duy nhất ma cà rồng được mang vũ khí vào phòng. Bất kì kẻ nào trong số ma cà rồng đang mang vũ khí kia, cũng có thể là kẻ phản bội đã nhận lệnh, phải giết ngay khi nhìn thấy tôi. Tôi phải dẹp bỏ ngay ý nghĩ kinh khủng đó, vì sợ mình sẽ không còn đủ can đảm để hành động.
Ba ông hoàng, trang phục vương giả lộng lẫy, đứng trước cửa rộng mở cửa cung vòm, chờ đợi để truyền máu cho Kurda, tạo cho ông thành một ông hoàng như họ. Tôi thấy ông Crepsley và cụ Seba đang đứng gần các ông hoàng. Ông Crepsley hướng mắt ra đường hầm, con cụ Seba đảo mắt nhìn quanh, khi nhận ra tôi, ông cụ nhẹ gật đầu. Như vậy, có nghĩa là cụ đã bố trí nhân viên ngăn chặn ngay khi phát hiện bất cứ ma cà rồng nào nâng vũ khí lên. Cụ Seba không cho các phụ tá biết gì về tôi. Cụ nghĩ tốt nhất là giữ sự hiện diện của tôi trong vòng bí mật. Hy vọng họ sẽ không lưỡng lự khi tôi xuất hiện, vì nếu họ không ngăn chặn kịp thời, là tạo cơ hội cho đông bọn của Kurda giết chết tôi.
Đám rước đã tiến vào hang. Sáu ma cà rồng đi trước Kurda. Ba cặp bước chậm rãi, tay nâng những trang phục để ông ta sẽ khoác lên, sau khi được tấn phong. Tiếp theo là hai ma cà rồng, lớn tiếng ngâm nga những bài thơ, những câu chuyện ca tụng các ông hoàng và Kurda. Sau họ, tiếng các ma cà rồng đồng thanh ngân nga vang vọng khắp đường hầm và cung mái vòm.
Sau tám ma cà rồng đi đầu, bốn tướng quân đầu bạc, áo khoác trắng, mắt nhắm, đầu cúi thấp, khiêng một cái kiệu, bên trên là Kurda Smahlt ngồi ngất ngưởng.
Đợi cho hắn tiến được nửa đường từ hầm tới các ông hoàng, tôi bước ra khỏi vách, lao tới, ba con sói theo sát gót, và ráng la hết hơi:
- NGỪNG LẠI!!
Tiếng ngâm nga ngừng bặt. Mọi cái đầu đều hướng vào tôi.
Lúc đầu, tất cả đều không thể nhận ra tôi, một thằng bé gần như trần truồng, dơ dáy, phủ đầy bột trắng. Nhưng sau cùng, khi tôi lại gần hơn, những tiếng kêu bật lên:
- Darren!
Ông Crepsley rú lên mừng rỡ, dang rộng hai tay, chạy tới. Không nhìn sư phụ, tôi chăm chăm nhìn toàn thể ma cà rồng, cảnh giác những dấu hiệu hận thù.
Tụi phản bội không hề trì hoãn. Vừa thấy tôi, hai ma cà rồng đồng phục xanh, nâng cao ngọn giáo, một tên khác rút ra một cặp dao xong tới, chặn đường tôi. Nhân viên của cụ Seba phản ứng thật tuyệt vời. Không chút lưỡng lự, họ nhào vào, nắm hai ma cà rồng cầm giáo và quật chúng ngã xuống sàn, trước khi chúng kịp phóng vũ khí ra. Họ tước hai cây giáo và ghì chúng xuống. Nhưng tên cầm dao đứng quá xa phụ tá của cụ Seva. Hắn vượt qua hàng rào lính gác, xô ông Crepsley sang một bên, chạy tới tôi. Tôi tránh kịp mũi dao thứ nhất hắn phóng ra. Tuy vậy, trước khi phóng lưỡi dao thứ hai hay tiến gần hơn để đâm tôi, hắn đã bị hai con sói nhào lên người, xô hắn ngã đùng xuống đất. Chúng giận dữ điên cuồng vừa cào cừa cắn tên phản bội. Hắn gào rú cố gắng chống trả, nhưng hai con sói quá mạnh. Một trong hai con sói cắn phập răng vào cuống họng, kết thúc mạng sống của tên ma cà rồng phản bội. Tôi không bận tâm, vì tôi chỉ lo lắng cho mạng sống của những ma cà rồng vô tội. Hơn nữa, với phản ứng cấp kỳ quyết liệt, rõ ràng là hắn định giết tôi bằng được, đã chứng tỏ hắn là đồng lõa của Kurda. Các ma cà rồng có mặt đều sửng sốt đến lạnh người. Ngay cả ông Crepsley cũng đứng sững sờ, mắt mở lớn, thở dồn dập. Ông run giọng hỏi:
- Darren, chuyện gì thế này? Vì sao mà...
- Khoan đã. Tôi nói và đảo mắt tìm những tên phản bội.
Hình như không còn tên nào.
Nhưng tôi chưa yên tâm khi chưa nói được những gì cần phải nói. Tôi bảo:
- Khoan đã. Cháu sẽ kể cho ông sau.
Rồi tôi cố bình tĩnh lại đi qua ông, tiến tới trước mặt Kurda và các ông hoàng. Con Sọc đi sát bên tôi để bảo vệ.
Kurda chứng kiến tất cả từ đầu, nhưng không tỏ ra có ý định xuống khỏi bệ đài, hay ra khỏi phòng. Ông ta trừng trừng nhìn khi tôi tiến lại gần, đôi mắt chất chứa tiếc nuối tham vọng bất thành hơn là hoảng sợ. Rờ rờ ba vết sẹo nhỏ màu đỏ trên má trái (do ma cà chớp tạo ra trong một lần thương thuyết hòa bình mấy năm trước), rồi Kurda thở dài.
Ông hoàng Mika Ver Leth, mặt u ám như màu áo đen ông đang mặc, gầm lên:
- Chuyện gì đang xảy ra đây? Sao các ma cà rồng kia lại đánh nhau? Can họ ra ngay lập tức.
Cụ Seba vội lên tiếng, trước khi lệnh được ban ra:
- Thưa ngài, những kẻ mới tấn công Darren... không phải là đồng minh của chúng ta. Còn những ma cà rồng đang nắm bắt chúng la do lệnh của tôi. Tôi sẽ phản đối quyết liệt việc thả chúng ra, cho đến khi nào các ngài nghe Darren trình bày sự việc.
Ông hoàng Mika trợn mắt nhìn vị sĩ quan quân nhu già, hỏi:
- Ông cũng tham gia vào vụ hỗn loạn này sao, Seba?
- Đúng vậy, thưa ngài. Tôi hãnh diện vì đã tham gia.
Những mạnh máu trên chiếc đầu sói phập phồng, khi ông hoàng Arrow lên tiếng:
- Thằng bé đó chạy trốn phán quyết của các ông hoàng. Nó không được phép vào đây.
Seba nài nỉ:
- Thưa ngài, nếu ngài nghe nó nói lý do, tôi tin nó sẽ được vui lòng đón tiếp tại nơi này.
Ông hoàng Paris Skyle lên tiếng:
- Không thể nào chấp nhận việc này được. Chưa bao giờ có kẻ dám cản trở lễ tấn phong của một ông hoàng. Ta không hiểu vì sao ông cố bênh vực thằng bé đó, nhưng theo ta, cả hai hãy ra khỏi cung, cho đến khi nào chúng ta có thể...
- Không. Tôi kêu lên.
Băng qua hàng lính gác, tôi đứng đối diện các ông hoàng, nhìn thẳng họ, gào lên để tất cả đều nghe:
- Các ngài nói, chưa bao giờ có kẻ nào dám cản trở lễ tấn phong của một ông hoàng. Điều đó có thể đúng. Nhưng cháu cũng xin lỗi, chưa bao giờ có ai định tấn phong cho một kẻ phản bội. Vì vậy đã tới lúc...
Tiếng huyên náo đầy tức giận vang dội khắp trong hang. Tất cả (kể cả những ma cà rồng không bầu cho Kurda vào chức vụ ông hoàng) đều phẫn nộ vì tôi gọi ông ta là kẻ phản bội, và trước khi tôi kịp có một hành động để tự vệ, họ bổ nhào lên tôi mà đấm, đá, cào xé. Ba con sói cố gắng giải cứu tôi, nhưng bị đám đông ma cà rồng đẩy lui.
Các ông hoàng gào thét:
- Ngừng lại! Ngừng lại ngay!
Sau cùng, những kẻ vây quanh tôi miễn cưỡng lùi lại, mắt ngùn ngụt căm giận, miệng lẩm bẩm chửi rủa. Tuy nhiên, họ không làm tôi bị thương. Vì xô đẩy sát nhau, không ai giành được khoảng trống để có thể vung tay đánh mạnh tôi được.
Ông hoàng Mika Ver Leth phàn nàn:
- Thật là một đêm khủng khiếp! Một thằng bé vi phạm luật pháp và tập quán cuả chúng ta đã đủ khủng khiếp rồi, nhưng các ma cà rồng trưởng thành, những kẻ đáng ra phải có tư cách khá hơn ở trước các ông hoàng của họ, lại tỏ ra như một đám man rợ, thì thật là... Ông lắc đầu ghê tởm.
Những tiếng nói lao nhao nổi lên:
- Nhưng nó dám gọi Kurda là phản bội
Lại thêm một làn sóng chửi rủa tôi.
Mika gầm lên:
- Đủ rồi!
Khi im lặng trở lại, ông nhìn tôi với ánh mắt chỉ ít căm thù hơn những ma cà rồng kia một chút.
- Nếu ta xử mi, ta sẽ ra lệnh trói mi lại, bịt kín miệng mi, để mi không thể nói thêm được một lời nào nữa. Rồi ta sẽ đứng nhìn mi bị kéo lê vào Phòng Tử thần mà đền tội.
Ông ngừng lại, nhìn khắo lượt các ma cà rồng đang gập gù đồng ý. Cúi nhìn cụ Seba, ông nhăn mặt tiếp:
- Nhưng một người mà tất cả chúng ta đều biết, đều tin tưởng và khâm phục, đã nhân danh mi mà lên tiếng. Ta không hề vị nể một kẻ mang nửa máu ma cà rồng đã trốn chạy, thay vì hiên ngang đón nhận hình phạt. Nhưng vì Seba Nile thỉnh chúng ta nên lưu ý đến những gì mi nói, nên ta không muốn tỏ ra kém tôn trọng ông ấy.
Ông hoàng Paris Skyle lẩm bẩm:
- Tôi đồng ý.
Arrow bối rối nói:
- Nhưng thái độ vi phạm như thế là không thể tha thứ. Tôi nghĩ...
Nhìn cụ Seba lom lom, ông thay đổi ý kiến, gật đầu, buông một câu:
- Thôi được, tôi đồng ý, vì Seba.
Quay nhìn tôi, ông hoàng Paris truyền lệnh:
- Darren, nói đi. Nhưng gọn lẹ lên.
- Dạ được.
Tôi trả lời, rồi nhìn lên Kurda. Ông ta cũng im lặng nhìn lại tôi. Tôi nói rõ từng tiếng:
- Không biết như thế này đã có đủ gọn lẹ đối với các ngài hay không: Kurda Smahlt đã giết Gavner Purl.
Các ma cà rồng giật nẩy mình vì quá kinh ngạc. Những bộ mặt nhăn nhó vì hoang mang thay cho những ánh mắt tức giận. Tất cả im phăng phắc nghe tôi nói tiếp:
- Ngay lúc này, lẩn lút trong những đường hầm bên dưới chúng ta đây, là mấy chục ma cà chớp đang chờ dịp tấn công. Chúng được mời tới nơi này bởi... chính kẻ kia.
Tôi chỉ thẳng mặt Kurda.
Lần này không có tiếng la ó giận dữ nào vang lên.
Tôi thì thầm:
- Hắn là kẻ phảm bội.
Trong khi mọi đôi mắt đều dồn vào Kurda, thì tôi nhìn xuống, mấy giọt nước mắt hổ thẹn lăn trên má tôi, rơi xuống nền hang đầy bụi cát. Hết chương 12