Chương 4
Thức dậy, người tôi tê cứng, tưởng không thể lết đi hay tìm ra đường tới mê lộ nữa. Nhưng sau mấy phút đi lòng vòng, tôi rũ bỏ được tình trạng tê cứng, cảm thấy mềm dẻo lại. Tôi nhận ra, ông Vanez đã đẩy tôi đến mức có thể chịu đựng một cách chính xác. Từ nay, không nên nghi ngờ gì phương pháp của ông nữa.
Tôi đói nhưng ông Vanez đã dặn, không nên ăn gì khi thức dậy trong tình trạng căng thẳng. Mấy lạng đồ ăn có thể là sự khác biệt giữa sống và chết.
Tới giờ, hai ông Crepsley và Vanez làm tôi ngẩn người với những bộ đồ tuyệt nhất. Ông Crepsley rực rỡ trong bộ áo đỏ chói lọi. Vanez ít màu mè hơn, mặc bộ quần áo màu nâu nhạt.
Ông Vanez hỏi tôi sẵn sàng chưa.
Tôi gật.
Ông lại hỏi đói không.
Tôi trả lời:
- Đói muốn chết luôn.
Ông mủm mỉm cười:
- Tốt. Sau phiên tòa thử thách, ta sẽ chiêu đãi cháu một chầu tuyệt nhất. Hãy nghĩ đến điều đó nếu gặp khó khăn, nó sẽ giúp cháu có lý do tiến tới.
Xuyên qua những đường hầm thắp đuốc, chúng tôi đi vòng xuống mê lộ nước. Ông Vanez đi trước, tới tôi, sau cùng là ông Crepsley và Harkat. Ông Vanez cầm một lá cờ màu đỏ tía, dấu hiệu cho biết ông đang hộ tống một ma cà rồng đến phiên tòa.
Hầu hết ma cà rồng thấy tôi trên đường đi đều làm một cử chỉ thật lạ lùng: họ đặt đầu ngón giữa của bàn tay phải lên trán, hai ngón kế bên lên hai mi mắt, còn ngón cái và ngón út xòe rộng sang hai bên.
Tôi hỏi ông Vanez :
- Họ làm gì vậy?
- Một cử chỉ truyền thống. Chúng ta gọi là dấu ấn tử thần. Nó mang ý nghĩa: "Kể cả trong cái chết, cầu chúc anh vinh quang".
Tôi lèm bèm:
- Thà họ nói "Chúc may mắn" còn hay hơn.
Ông Vanez cười:
- Ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau. Chúng ta tin rằng thần linh của ma cà rồng tôn trọng những kẻ chết một cách cao quý. Thần linh phù hộ cho chúng ta khi một ma cà rồng chết trong niềm kiêu hãnh, và nguyền rủa chúng ta, khi có một ma cà rồng chết một cách khiếp nhược, khốn khổ.
- Vậy họ muốn cháu chết cho đàng hoàng vì ân phước của chính họ chứ gì? Ông Vanez nghiêm túc chỉnh tôi:
- Vì ân phước của cả thị tộc. Một ma cà rồng với một địa vị đàng hoàng luôn đặt sự tốt lành của cả thị tộc trước hạnh phúc riêng mình. Kể cả trong cái chết. Cử chỉ bằng tay đó để nhắc nhở cháu điều đó.
Mê lộ nước được xây dựng dưới một cái hố trong một hang động lớn. Từ trên nhìn xuống, trông nó giống như một cái hộp hình chữ nhật dài. Chung quanh miệng hố có khoảng bốn hoặc năm mươi ma cà rồng, sức chứa tối đa của hang. Trong số họ, có mặt Gavner, Kurda, Seba Nile và Arra.
Có cả sự hiện diện của Mika Ver Leth, ông hoàng đã tuyên án tôi phải tham gia phiên tòa thử thách này. Triệu tập chúng tôi lại gần, ông nghiêm nghị gật đầu với hai ông Crepsley và Vanez, rồi gắn cặp mắt như nước đá vào tôi. Vẫn trong bộ áo đen ngòm cố hữu và trông còn "ác là" hơn cả ông Crepsley, ông ta lên tiếng hỏi tôi:
- Mi đã chuẩn bị cho phiên tòa rồi chứ?
- Đã .
- Mi biết những gì chờ mi ở phía trước chứ?
- Biết.
- Ngoài bốn cửa, không còn đường nào đào thoát khỏi mê lộ. Nếu thất bại trong thử thách này, mi chưa phải đối diện với Phong tử thần.
Tôi lẩm bẩm:
- Thà chết vì cọc nhọn còn hơn chết đuối.
- Hầu hết ma cà rồng đều nghĩ vậy. Nhưng mi đừng lo, đây là nước tĩnh, không phải nước lưu chuyển.
Tôi nhăn nhó hỏi:
- Có gì khác đâu?
- Nước tĩnh không thể giam hãm linh hồn một ma cà rồng.
Tôi cười lớn:
- Ôi! Lại chuyện cổ tích!
Tôi không quan tâm đến điều đó, nhưng chết đuối thì chẳng có gì là đáng thích. Nhiều ma cà rồng tin tưởng, chết trên sông hay suối, sẽ bị dòng nước luân lưu giam giữ linh hồn mãi mãi.
-Dù sao, ta chúc mi may mắn.
Tôi xí một tiếng:
- Không, ông chẳng muốn tôi được may mắn đâu.
Ông Crepsley rít lên:
- Darren!
Ông hoàng Mika vẫy tay cho ông im lặng, rồi bảo:
- Không sao. Cứ để thằng nhỏ nói hết đi.
Tôi nói:
- Ông bắt tôi ra tòa thử thách. Ông cho rằng tôi không đủ khả năng trở thành ma cà rồng. Nếu tôi thất bại, ông sẽ rất vui mừng, vì chứng tỏ ông có lý.
- Larten, đệ tử ông đánh giá ta quá thấp.
- Thưa ông hoàng Mika. Nó còn quá nhỏ, không biết thân phận mình...
- Không cần phải tạ lỗi dùm nó. Tuổi trẻ nên nói lên suy nghĩ của mình.
Ông hoàng Mika lại nhìn thẳng tôi:
- Darren Shan, mi chỉ nói đúng một điều: ta nghĩ rằng mi không có những yếu tố để có thể trở thành một ma cà rồng. Còn tất cả những điều khác mi đã nói...
Ông lắc đầu tiếp:
- Không một ma cà rồng nào vui mừng khi thấy một ma cà rồng khác thất bại. Ta thật lòng mong mi chứng minh là ta đã sai. Lúc này, chúng ta cần những ma cà rồng có một vị thế đàng hoàng hơn bao giờ hết. Nếu mi hoàn tất các phiên tòa thử thách, ta sẽ nâng ly máu chúc mừng và thú nhận trước tất cả là ta đã đánh giá sai về mi.
Tôi điếng người, lắp bắp:
- Ôi, nếu vậy, cháu xin lỗi về những gì đã nói. Ông không trách cứ cháu chứ?
Ông hoàng tóc đen, mắt diều hâu, nở nụ cười hiếm hoi nói:
- Không.
Rồi vỗ mạnh tay, ông nói lớn:
- Cầu xin thần linh ban cho mi may mắn của ma cà rồng.
Phiên tòa thử thách bắt đầu. Tôi bị bịt mắt, đặt trên một cái cáng và được bốn lính canh cáng tới giữa mê cung. Như vậy, tôi sẽ không thể nhớ nổi đường. Ngay khi vào tới bên trong, tôi được đặt xuống và mở băng bịt mắt. Tôi thấy mình đang ở trong một ngõ hẹp, rộng chừng mét rưỡi, cao không tới hai mét. Khổ người tôi thuận lợi trong thử thách này, những ma cà rồng cao lớn phải đi lom khom, khó khăn hơn.
Một lính canh hỏi:
- Sẵn sàng chưa?
- Rồi.
Tôi nhìn quanh tìm dấu vết đầu tiên để ghi nhớ. Bắt gặp hòn đá trắng trong vách trái, bản đồ trong trí bắt đầu làm việc.
Gã lính canh bảo:
- Anh phải ở yên đây cho tới khi nước được đưa vào. Đó là tín hiệu bắt đầu phiên tòa. Ngay khi chúng tôi rời khỏi đây, không còn ai kiểm soát anh, vì vậy không có gì tránh cho anh khỏi gian lận, ngoài lương tâm anh.
- Tôi sẽ không gian lận. Tôi chỉ bắt đầu khi có nước.
Hắn cười như xin lỗi:
- Tôi tin anh. Nhưng cứ phải nói... Thủ tục mà.
Bọn lính canh thu dọn cáng rồi quay ra. Họ đều đi giày vải mềm, nên bước đi không hề gây tiếng động.
Những cây nến nhỏ trong các quả cầu thủy tinh gắn trên mái trần, cho tôi đủ ánh sáng, kể cả khi nước dâng cao. Dũng khí của tôi mòn dần trong khi ngồi chờ cho nước phun ra. Một gọng nói hèn nhát trong đầu xúi bảo tôi hành động sớm, trước khi có nước. không ai có thể biết được. Thà sống với chút nhục nhã, còn hơn chết vì kiêu hãnh ngốc.
Tôi cố gắng quên đi những ý nghĩ thúc giục trong đầu. Nếu gian lận, chẳng bao giờ tôi còn dám nhìn vào mắt hai ông Crepsley và Gavner và những ma cà rồng khác nữa.
Sau cùng tiếng ùng ục vang lên, từ miệng ống gần chỗ tôi đứng, nước sủi bọt phun lên. Thở dài nhẹ nhõm, tôi vội vàng tiếng bước, kéo theo tảng đá, lắc sợi dây, giữ khoảng cách đúng theo lời ông Vanez đã dạy.
Tôi khởi đầu khá tốt. Nước hầu như không gây cản trở gì, các ngõ ngách có nhiều đá sọc để nhận dạng và ghi nhớ. Khi gặp đường cụt hay lỡ đi lại lối cũ, tôi không hốt hoảng, chỉ cúi đầu, tiếp tục bước, tìm đường mới.
Nhưng năm, sáu phút sau, tôi bắt đầu gặp khó khăn. Nước dâng tới gối, mỗi bước di chuyển là một nỗ lực lớn. Tảng đá lúc này nặng như cả tấn. Tôi thở khó khăn, cơ bắp đau nhức, nhất là lưng và hai chân.
Tôi vẫn không hoảng hốt, vì ông Vanez đã chuẩn bị cho tôi tình cảnh này. Tôi phải lựa theo dòng nước, không cưỡng chống lại. Tôi giảm nhịp bước. Sai lầm của nhiều ma cà rồng là cố bước thật nhanh. Như vậy, họ đã tự làm kiệt sức sớm, không bao giờ tới gần được cuối đoạn đường.
Mấy phút nữa trôi qua, tôi bắt đầu lo ngại. Không cách nào có thể đoán được còn bao xa, hay bao lâu nữa, mới tới điểm kết thúc. Có thể tôi vừa bỏ qua một cửa ra mà không biết. Ít nhất, tôi có thể nhận biết một cửa ra, nếu có một chữ X to đùng màu trắng trên bốn cánh cửa, và một núm đen ngay chính giữa chữ X. Chỉ việc nhấn nút, sẽ mở cửa tung, và nước sẽ ào ra ngoài và... tôi được an toàn.
Vấn đề là phải tìm ra cánh cửa đó.
Nước đã dâng tới ngực tôi và tảng đá càng lúc càng nặng hơn. Tôi đã ngừng rung sợi dây vì phải ráng sức quá nhiều và cảm thấy nó trôi dạt phía sau, rất dễ cuốn vào chân tôi. Chuyện đó đã từng xảy ra, ma cà rồng bị dây cuốn chặt và bị chết đuối ngay chỗ đứng.
Đang rẽ vào một góc, thì hình như tảng đá bị vướng, tôi giựt sợi dây, thử kéo tảng đá nhưng... không thể. Hít sâu một hơi, tôi lặn xuống, và phát hiện tảng đá bị kẹt giữa một vách lớn. Chỉ mất vài giây, tôi đã gỡ được tảng đá, nhưng khi nhô lên, tôi bỗng ngẩn người, đầu óc trống rỗng.
Mình đã qua đoạn hầm này chưa?
Nhìn quanh tôi tìm một dấu hiệu quen thuộc, nhưng chẳng thấy gì. Tuốt trên cao một vách tường là một tảng đá màu vàng. Tôi nghĩ hình như mình đã qua nơi này rồi, nhưng không tin chắc lắm.
Lạc đường mất rồi!
Tôi loạng choạng tới cuối đường, rồi tiến lên một đường khác. Cố gắng một cách tuyệt vọng, ráng tìm hiểu mình đang ở đâu. Trong tôi tràn ngập nỗi hoảng sợ: "Mình sắp chết đuối rồi! Mình sắp chết đuối rồi". Chắc tôi đã đi qua hàng chục dấu hiệu mà không nhận ra. Tôi thật sự quá căng thẳng.
Nước lên tới cằm, tung tóe vào miệng tôi. Vừa phun phì phì, tôi vừa vỗ lung tung như có thể làm nước tránh xa ra. Trượt chân, tôi ngã dúi. Đứng vội dậy, tôi vừa phun nước khỏi miệng vừa thở dốc.
Quá khiếp đảm, tôi bắt đầu gào lên...
Và điều đó làm tôi khựng lại.
Tiếng gào của chính mình làm tôi thức tỉnh. Nhớ lại lời chỉ dạy của ông Vanez, tôi đứng hoàn toàn tĩnh lặng, nhắm mắt, không nhúc nhích cho đến khi kiểm soát nỗi hoảng sợ. Tôi tập trung vào bữa tiệc đang chờ mình. Thịt tươi, mầm cây dại, hoa quả... Một chai máu để làm tôi tươi tỉnh lại. Món tráng miệng... cả núi dâu ngọt lịm, mọng nước.
Tôi mở mắt. Tim hết đập như tiếng trống. Sự hoảng sợ đã qua.
Chậm rãi, tôi lần bước tìm dấu hiệu. Nếu thấy một dấu hiệu, chắc chắn tôi sẽ nhớ lại toàn bộ bản đồ trong trí.
Tôi tiến tới cuối đường...
không có dấu hiệu nào.
Đoạn đường tiếp theo cũng mới. Rồi khúc đường tiếp theo, và tiếp theo nữa cũng vậy.
Cảm giác hoảng sợ lại chập chờn xuất hiện khi tôi bất ngờ thấy một chao nến, gắn trên một tảng đá tròn xám nhạt: một dấu hiệu tôi đã ghi nhớ!
Nhìn trừng trừng cây nến, tôi chờ bản đồ định hình lại trong đầu. Suốt mấy giây dài đằng đẵng, tâm trí tôi trống rỗng một cách khủng khiếp như trước đó...
Rồi bất giác, bản đồ trở lại.
Trước tiên, tôi nhớ lại từng phần, sau đó tất cả hiện ra rõ ràng, mau chóng.
Đứng thêm mấy giây, nắm chắc bản đồ rành mạch, tôi mới tiếp tục tiến bước.
Lúc này, nước đã mấp mé môi dưới, gần như không thể nào đi nổi, tôi phải chuyển sang cách từ từ nhảy lên, thả trôi về phía trước, đầu nhô khỏi nước và phải thận trọng không để va vào trần.
Còn bao lâu nữa tôi sẽ không còn không khí? Ba phút? Bốn phút?
Chắc chắn không nhiều hơn thời gian đó.
Phải cấp tốc tìm đường ra.
Tập trung vào bản đồ trong trí, tôi cố tính toán xem mình đã cách điểm xuất phát bao xa rồi. Theo suy tính, tôi đã đến gần bờ của một trong mấy vách tường. Nếu đoán đúng, cửa ra đã tới gần, tôi sẽ có cơ hội thành công. Ngược lại, Tòa thử thách vẫn cứ tốt như bao giờ.
Qua một khúc quanh, tôi gặp khoảng rộng bờ vách đầu tiên. Tôi nhận ra ngay, vì đá sẫm hơn và nhám hơn toàn thể những nơi khác trong mê lộ. không có dấu X nhưng tim tôi vẫn đập rộn ràng mừng rỡ. Đổi ý, tôi gác bỏ hình ảnh bản đồ trong trí, vì không còn cần thiết nữa, hấp tấp tiến dọc theo khúc quanh kế tiếp, để kiếm tìm dấu X khó khăn. Tôi đã tìm ra bốn đoạn bờ tường, nhưng không đoạn nào có lối ra.
Bây giờ, nước đã lên gần tới trần. Tôi bơi nhiều hơn đi, áp môi sát mái trần để hút chút không khí. Tôi sẽ đỡ khổ hơn nếu không có tảng đá mắc dịch phía sau, mỗi khi cố bơi, nó ghì tôi lại.
Ngừng lại để thở, tôi nhận thấy đã đến lúc phải có một quyết định liều lĩnh. Khi tập trong mê lộ mẫu, ông Vanez đã bàn với tôi về chuyện này. Ông hy vọng mọi chuyện sẽ không dẫn đến tình trạng như thế này, nhưng nếu chuyện xảy ra, điều quan trọng là tôi phải chọn ra cách điều chỉnh. Nếu tiếp tục như những gì tôi đã làm, tôi sẽ... ngủm. Cứ lề mề như thế này, chỉ một hai phút nữa nước sẽ phủ kín mặt tôi hoàn toàn và tôi sẽ chìm nghỉm.
Thời gian đã thành canh bạc. Một cú lăn cuối cùng của hột xí ngầu. Nếu thần tài của ma cà rồng đứng về phía tôi, tôi sẽ sống sót, Nếu không...
Tôi hít sâu thêm mấy hơi đầy buồng phổi, rồi hụp xuống nước, lặn xuống tận đáy. Tôi nằm ngửa, đặt tảng đá lên mình. Vậy là tôi bồng bềnh trôi ngửa, với tảng đá nằm trên bụng. Rồi tôi bắt đầu bơi. Bất tiện vô cùng vì bị dòng nước ào ạt táp lên mũi, nhưng chỉ còn cách này mới tránh khỏi bị tảng đá kéo ghì phía sau.
Ma cà rồng có thể nín thở lâu hơn người bình thường, năm sáu phút là chuyện nhỏ, nhưng vì tôi bơi ngửa, luôn phải thở mạnh ra bằng mũi để ngăn nước trào vào. Vì vậy, tôi chỉ có nhiều nhất là hai ba phút là hết dưỡng khí trong phổi và sẽ... chết chìm!
Bơi vòng qua một góc khác, tôi lom lom nhìn suốt đoạn đường dài. Cuối đường, tôi nhận thấy lờ mờ hình dáng giống như một bờ tường, nhưng vì còn quá xa, nên không thể nhìn thấy có dấu X hay không. Hình như có, nhưng cũng có thể... lại là trò đùa của trí tưởng. ông Vanez đã cảnh giác tôi về những ảo ảnh dưới nước.
Bơi thêm gần nửa đoạn đường, tôi thấy chẳng có dấu X nào, đó chỉ là một kẽ đá nứt đánh lừa tôi. Quay vội lại, tôi bơi ngược lối vừa mới vượt qua. Sức nặng của tảng đá kéo ghì tôi xuống.
Ngừng lại, đặt chân sát đáy, tôi đạp mạnh, nhún mình lên, tiếp tục bơi.
Qua hai lần rẽ, chỉ hai đường dẫn tới ngõ ngách khác, không thấy bức tường nào. Dưỡng khí trong tôi dần cạn kiệt. Chân tay tôi đuối dần.
Thêm một lần rẽ nữa.
Vẫn chẳng thấy bức tường nào.
Gom hết sức lực, tôi bơi hết đoạn đường ngắn rồi rẽ phải.
Lại tới một ngõ ngắn nữa.
Ngay lúc đó, tảng đá trượt khỏi bụng, quào mạnh lên da tôi. Đau quá không kịp suy nghĩ, tôi thét lên. Dưỡng khí trong phổi trào ra và nước ùa vào đầy miệng.
Sặc nước. Tôi ngoi lên trần để hít thêm không khí.
Nhưng tới nơi, tôi phát hiện đã bị làn nước quất cho một đòn chí tử: không còn chút không khí nào nữa.
Tôi đứng nước, thầm rủa số phận và các thần linh của ma cà rồng. Đời tôi chấm dứt tại đây. Bao nỗ lực của tôi đều vô ích. Điều tốt nhất có thể làm lúc này là há hốc mồm, uống cho căng bụng nước để kết thúc cho mau.
Tôi xém làm thế thật, nhưng đoạn đường này lờ mờ quá, mà tôi lại không thích chết trong bóng tối. Vậy là, tôi đau khổ lặn lại xuống đáy, lại nằm ngửa với cục đá trên bụng, bới tới trước, tìm một nơi sáng sủa hơn... để chết!
Khi rẽ trái tại cuối đoạn đường, tôi phát hiện một bờ tường đá đen. Yếu ớt mỉm cười, tôi nhớ lại vụ mừng hụt mấy phút trước. Tôi xoay người, để có thể chết trên đôi chân của mình...
Bỗng tôi ngừng phắt lại.
Có một dấu X trên tường!
Tôi thẫn thờ nhìn dấu X, trong khi những bong bóng không khí quý giá nổ ra khỏi miệng.
Lại thêm một phỉnh phờ của tâm trí? Một trò đùa giả tạo?
Chắc chắn là như vậy.
Có lẽ nào mình may mắn đến thế này? Quên đi và...
Không! Dấu X thật mà! Tôi đã cạn hơi kiệt sức, nhưng dấu X cho tôi một niềm vui sống mới. Rút hết toàn bộ sức lực, mà tôi không ngờ mình có nổi, tôi đạp mạnh hai chân, phóng vút tới vách tường phía trước, như một viên đạn. Tôi va đầu vào vách, bật lùi lại, lộn người và ngó lom lom chữ X xù xì, to tướng.
Tôi mừng rỡ tới nổi suýt quên bấm cái nút ngay chính giữa chữ X. Ngố ơi là ngố! Vượt qua bao gian khổ, xém thất bại, mà lại quên điều quan trọng nhất!
Vươn tay trái, tôi đặt ngón tay lên núm trên dấu X, rồi bấm.
Cái núm thụt vào trong, dấu X biến mất, trong khi tảng đá lướt nhẹ vào tường.
Với một tiếng gầm vang dội, nước ào ạt tuôn ra qua khoảng trống.
Tôi bị nước cuốn theo, rồi nẩy tưng lên bên ngoài cửa, vì tảng đá của tôi bị vướng vào một vật gì đó. Mắt nhắm, miệng mím chặt, vào trong một lúc, nước tràn ngập trên đầu, tôi cảm thấy như mình vẫn đang bị nhấn chìm trong mê lộ.
Nhưng rồi mực nước giảm dần, tôi thấy mình đã có thể thở lại được rồi. Cùng những hơi thở sâu nhất trong đời, tôi mở mắt, rồi chớp lia lịa. Trong hang dường như sáng hơn nửa tiếng trước nhiều. Tôi cảm thấy như mình đang ngồi trên bờ biển trong một ngày hè ấm áp.
Tiếng reo hò vang tới tai tôi. Như con cá mắc cạn, tôi nhìn quanh. Các ma cà rồng mặt mày rạng rỡ đang lõm bõm trên những vũng nước, vừa hồ hởi reo vang, vừa chạy ùa tới tôi. Mệt tới nỗi không nhìn rõ mặt ai, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra chỏm tóc màu cà rốt đang dẫn đầu: ông Crepsley.
Khi nước lắng cạn, tôi cố đứng dậy. Bên ngoài cửa mê lộ, tôi cười ngớ ngẩn, tay xoa cục u trên đầu vì cú va phải vách tường.
- Cháu thành công rồi, Darren! Ông Crepsley rống lên, choàng tay ôm tôi đầy âu yếm.
Chớp mắt cho hết nước, tôi nhận ra Kurda và Gavner. Ngay sau họ là Vanez và Arra. Tôi hỏi:
- Các ông làm gì giữa trưa trên bờ biển thế này? Coi chừng các ông bị cháy xém trong nắng bây giờ.
Có tiếng cười hô hố cùng câu nói:
- Nó mê sảng rồi.
Ông Crepsley ôm tôi, hãnh diện bảo:
- Ai có thể tránh khỏi mê sảng trong trường hợp này chứ.
Tôi lảm nhảm:
- Cho cháu ngồi nghỉ một chút, chừng nào làm lâu đài cát, nhớ gọi cháu.
Tôi ngồi sụp xuống, ngửa mặt nhìn lên trần, tự nhủ đó là bầu trời bao la, vui vẻ ư ử hát thầm trong khi các ma-cà-rồng xúm xít chung quanh, ồn ào, lo lắng. Hết chương 4