Chương 17
Tôi cởi giày leo lên mấy thanh gỗ. Một hai phút đầu, tôi rón rén bước quanh, tập trung làm quen cách giữ thăng bằng. Ma cà rồng có khả năng giữ thăng bằng rất tuyệt, nhưng với cây gây, tôi rất khó xoay trở. Vừa thử vung vẩy cây gậy, tôi đã suýt bị ngã.
Ông Vanez nhào lại, giữ cho tôi đứng vững, cằn nhằn:
- Đừng vung vẩy. Thúc gậy ra gần gần thôi. Thanh gỗ đu đưa là cháu tiêu luôn.
Tôi làm theo lời ông và chỉ thêm vài cú nhảy từ thanh gỗ này qua thanh gỗ khác, tôi đã sẵn sàng.
Chúng tôi gặp nhau tại giữa cầu gỗ, gõ hai gậy lên nhau để chào, rồi lùi lại. Arra mỉm cười. Rõ ràng bà ta coi tôi chẳng xí nhê gì.
Ông Vanez vỗ tay: cuộc đấu bắt đầu.
Arra tấn công ngay, thúc đầu gậy vào bụng tôi.
Tôi né tránh.
Cây gậy trong bà ta quay thành một vòng tròn, nhắm đầu tôi bổ xuống.
Tôi vung gậy đón đỡ. Cú va chạm mạnh đến nỗi làm rung động từ các ngón tay tới toàn thân, khiến cho tôi phải quì xuống, suýt rơi cây gậy.
Kurda tức giận la lên:
- Bà định giết nó thật à?
Arra cười mai mỉa:
- Đấu trên cầu không có chỗ cho những đứa con nít không thể tự bảo vệ mình.
Vừa sải bước tới gần tôi, Kurda vừa nói:
- Yêu cầu ngừng ngay lại.
- Tùy anh. Hạ thấp cây gậy, Arra quay lưng lại tôi.
Tôi đứng dậy, đưa cao gậy:
- Không.
Kurda đứng sững lại:
- Darren, em không cần phải...
- Nhưng cháu muốn đấu.... Tôi nói với ông ta, rồi bảo Arra... Tiếp tục đi. Tôi đã sẵn sàng.
Arra quay lại nhìn tôi mỉm cười, nhưng là nụ cười ngưỡng mộ chứ không còn vẻ nhạo báng nữa:
- Gã ma cà rồng nửa mùa này chứng tỏ rất can trường. Ta mừng khi biết được tuổi trẻ không chỉ toàn là những kẻ nhu nhược yếu mềm. Nào thử xem vì sao mi có tinh thần cao như vậy.
Bà ta tấn công ngay, không hề báo trước.
Tôi chống đỡ những thế đánh chớp nhoáng từ trái sang phải, tuy nhiên cũng bị trúng mấy đòn trúng vai và cánh tay. Rút lui về cuối thanh gỗ để tự vệ, nhưng cũng phải nhảy bật lên tránh một thế đánh vào chân.
Bị bất ngờ vì cú nhảy của tôi, Arra mất thăng bằng. Tận dụng cơ hội này, tôi tung đòn đầu tiên, thúc cây gậy vào đùi trái đối thủ. Dù không đau lắm, nhưng không ngờ tôi làm được điều đó, bà ta kêu lên kinh ngạc.
Kurda reo lên:
- Một điểm cho Darren.
Arra gắt:
- Cú đánh đó không được tính điểm.
Vanez cười sằng sặc, con mắt còn lại của ông sáng lên:
- Ngó lại mình đi, Arra. Rõ ràng cậu bé này đã đánh trúng chị. Còn mặt mũi nào chường ra với mọi người, nếu bị một chú nhóc ma cà rồng nửa mùa hạ trên cầu gỗ chứ.
- Nếu bị một thằng nhóc cỡ này đánh bại, ta sẵn lòng để các ông trói vào cũi trong phòng Tử Thần và thả xuống hố chông. Arra gầm lên.
Bây giờ thì bà ta tức thật. Bà không muốn làm trò cười cho những ma cà rồng đang đứng xem bên dưới. Và khi ở tư thế đối diện với tôi, nụ cười đã biến mất trên mặt bà.
Tôi thận trọng di chuyển, tự biết cú đánh đó chẳng nhằm nhò gì. Nếu tự mãn lơ đễnh, Arra sẽ hạ gục tôi ngay. Bà tiến, tôi lùi. Khi bà ta còn cách mấy mét, tôi nhảy sang thanh khác, rồi thanh khác nữa. Tôi hy vọng làm Arra phát nản. Nếu tôi kéo dài cuộc đấu, có thể bà ta sẽ mất bình tĩnh, nổi giận mà sơ xuất.
Nhưng sự kiên nhẫn của ma cà rồng rất đáng nể, và Arra cũng không ngoại lệ. Bà bám sát tôi như con mèo không buông tha một con chim. Tỉnh bơ trước những lời trêu trọc cũng những ma cà rồng tụ tập xung quanh, để mặc tôi làm trò nhảy nhót, bình tĩnh chờ thời cơ ra đòn.
Sau cũng, bị bà dồn vào một góc, tôi bắt buộc phải tung gậy, lia hai đòn thấp, trúng đầu gối và ngón chân Arra như chỉ dẫn của ông Vanez. Nhưng cú đánh của tôi không có lực, đến nỗi chẳng làm bà ta chớp mắt. Tôi cúi rạp mình, định quất lần nữa lên ngón chân Arra, nhưng bà ta đã nhanh chóng nhảy qua thanh gỗ khác, đồng thời đập mặt phẳng cây gậy lên lưng tôi.
Rú lên đau đớn, tôi ngã sấp, cây gậy văng xuống sàn.
Kurda chạy lại, la lên:
- Darren!
Nhưng Vanez níu ông ta lại:
- Mặc nó.
- Nhưng nó bị thương rồi.
- Nó còn sống. Đừng làm nó xấu hổ trước mặt các ma cà rồng tại đây.
Dù không muốn, tướng quân Kurda cũng phải theo lời Vanez.
Trong khi đó, Arra coi như tôi đã thua. Thay vì ra đòn, bà ta thúc đầu tròn của cây gậy dười bụng tôi, cố lăn tôi rơi xuống khỏi thanh gỗ. Bà ta lại tủm tỉm cười.
Tôi để thân mình lăn đi, nhưng tay chân vẫn cố níu lấy thanh gỗ. Tôi lăn cho đến khi treo mình lộn ngược xuống, với tay nhặt cây gậy, rồi thúc mạnh vào giữa hay bắp chân của Arra.
Với một cú xoáy sắc bén, tôi làm bà ta ngã sõng soài.
Arra thét lên chói lọi.
Trong một thoáng, tôi tưởng mình đã thắng, đã hạ được bà ta. Nhưng Arra đã kịp nắm lấy thanh gỗ, cũng lộn ngược đầu xuống như tôi. Tuy nhiên, cây gậy của bà đã văng ra xa.
Các ma cà rồng vây quanh, lúc này đã lên đến hai ba chục, vỗ tay rần rần khi tôi và Arra đứng dậy, nhìn nhau phòng thủ.
Tôi nâng cây gậy lên, cười:
- Hình như bây giờ tôi có lợi thế hơn.
- Không lâu đâu. Ta sẽ giật cây gậy khỏi tay mi và đập mi nát sọ với chính cây gậy đó.
-Vậy sao? Xin mời bà cứ thử coi.
Arra xòe tay, tiến lại.
Không ngờ bà ta tấn công với hay bàn tay không, nên tôi không biết phải làm gì. Vì tôi không muốn đua tranh với một đối thủ không vũ khí, nhất là một người đàn bà. Tôi đề nghị:
- Nếu muốn, bà có thể nhặt cây gậy.
- Rơi khỏi những thanh gỗ này là phạm luật.
- Vậy thì nhờ ai đó lấy dùm.
- Cũng không được phép làm như vậy.
Vừa bước giật lùi, tôi vửa nói:
- Tôi không muốn ra đòn, trong khi bà không có gì để tự vệ. Hay là tôi cũng ném cây gậy đi, để cùng đấu tay không?
- Một ma cà rồng bỏ vũ khí là một kẻ ngu đần. Nếu mi làm thế, ta sẽ tống cây gậy đó vào họng mi, để cho mi một bài học: khi nào mới là kết thúc trận đấu.
- Thôi được tùy bà.
Tôi không lùi bước nữa, mà nâng gậy, hướng về phía Arra.
Bà ta ngồi hụp xuống.
Với thế ngồi đó sẽ khó đánh cho bà ta văng xuống đất vì vậy tôi phải nhắm ngay đầu.
Tôi lia đầu gậy vào mặt bà ta. Arra né khỏi hai đòn đầu tiên, nhưng bị tôi đập trúng má với chiêu thứ ba. Không đổ máu, nhưng chỗ đó bị tím bầm.
Arra giật lùi, rồi hằn học đứng dậy, chịu đựng những đòn kém lực của tôi bằng bàn tay và cánh tay, chỉ né tránh những thế đánh mạnh hơn.
Dù đã tự cảnh giác nhưng tôi trở nên quá tự tin. Tưởng như đã giành được thế thượng phong, thay vì kiên nhẫn, từ từ hạ đối phương, tôi hấp tấp ra đòn hiểm. Nhưng đó là một đòn sơ xuất, không nhanh nhạy, không tinh tế. Tôi phóng đầu mũi gậy, định chọc vào tai Arra. Đầu gậy chỉ mới chạm nhẹ tới tai, Arra đã vung hai tay lên. Tay phải xiết chặt cây gậy, tai trái nắm lại, loi thẳng hàm tôi. Thêm một cú đấm nữa làm tôi thấy cả trời đầy sao. Khi bà ta thu tay về sửa soạn cú đấm thứ ba, tôi phản ứng một cách vô thức, lùi lại, để bà ta có cơ hội giật phăng cây gậy.
Xoay tròn cây gậy, Arra đắc thắng nói:
- Bây giờ lợi thế thuộc về ai?
- Bình tĩnh lại đi Arra. Tôi đã để cho bà nhặt lại gậy mà, nhớ không?
- Nhưng ta đã từ chối.
Kurda lên tiếng:
- Đưa gậy cho Darren, Arra. Làm sao nó có thể tự vệ với hay bàn tay không được. Như vậy là không công bằng.
- Sao nhóc? Ta cho phép mi được lấy gậy thay thế, nếu mi yêu cầu.
Với giọng điệu đó, tôi biết bà ta sẵn lòng để tôi xin cây gậy khác. Nhưng tôi lắc đầu từ chối. Dù thật tình sẵn sàng đánh đổi tất để có được điều đó, nhưng tôi không thể nhận một ân huệ mà trước đó bà ta đã từng khước từ.
Tôi nói:
- Không cần đâu. Tôi sẽ đấu tay không.
Kurda hét lên:
- Darren! Đừng ngu thế. Nếu không muốn lấy gậy khác, thì ngừng cuộc đấu đi. Em đã đấu rất kiên cường để chứng tỏ lòng dũng cảm rồi.
Ông Vanez cũng đồng ý lên tiếng:
- Bỏ cuộc lúc này không có gì là đáng nhục đâu.
Nhìn thẳng mắt Arra, tôi thấy bà ta cũng đang trông chờ tôi bỏ cuộc, ngừng đấu. Tôi bảo:
- Không. Không bỏ cuộc. Chưa bị đánh bật ra khỏi đây, tôi sẽ không rời khỏi những thanh gỗ này.
Tôi ngồi thụp xuống như Arra đã làm.
Chớp mắt kinh ngạc, Arra đưa cao cây gậy...
Tôi đỡ đòn đầu tiên bằng tay trái, nhưng ăn đòn thứ hai ngay bụng, né được chiêu thứ ba, tay phải gạt được cú đánh thứ tư. Nhưng tới cú thứ năm, tôi lãnh một cú sau gáy như trời giáng. Tôi lảo đảo, quỵ xuống. Tiếng gió vù vù thốc tới và... đầu cây gậy đã sát má trái tôi. Tôi bị xô lăn đùng xuống đất.
Tiếp sau đó tôi chỉ còn biết, là mình đang lên trần, các ma cà rồng xúm quanh, mặt đầy căng thẳng.
Giọng Kurda lo lắng hỏi:
- Darren, em có sao không?
Tôi hổn hển:
- Chuyện... gì thế này?
- Bà ta đã đánh gục em. Em ngất đi năm sáu phút rồi. Chúng ta đang định gọi cấp cứu.
Tôi ngồi dậy, nhăn mặt vì đau, rên rẩm rồi hỏi:
- Sao…căn phòng cứ quay vòng vòng vậy?
Ông Vanez ha hả cười, dìu tôi đứng dậy:
- Cu cậu không sao đâu. Một chút choáng làm sao giết nổi một ma cà rồng. Đánh một giấc ngủ ngày, đêm nay là anh chàng lại ổn thôi.
Tôi thều thào hỏi:
- Còn bao xa nữa mới tới núi Ma Cà Rồng?
- Tội nghiệp! Thằng nhỏ không còn biết mình đang ở đâu nữa. Vừa cằn nhằn, Kurda vừa định dắt tôi đi.
- Khoan. Tôi kêu lên.
Đầu óc đã hơi tỉnh táo, tôi nhìn quanh tìm Arra Sail. Bà ta đang ngồi trên một thanh gỗ, tay xoa dầu lên gò má bị sưng. Vùng khỏi tay Kurda, loạng choạng vượt các ma cà rồng vây quanh, tôi tiến lại, ráng đứng ngay ngắn trước mặt bà ta.
Nhìn tôi đề phòng, Arra hỏi:
- Chuyện gì?
Tôi đưa tay nói:
- Bắt tay.
Bà ta nhìn lom khom từ bàn tay tới đôi mắt lờ đờ của tôi, rồi hỏi:
- Ta không bắt thì sao?
- Tôi sẽ leo lại lên đó, đấu cho tới khi nào bà chịu bắt tay với tôi mới thôi. Ngắm tôi một lúc lâu, bà ta gật đầu, rồi bắt tay tôi, thấp giọng nói:
- Chúc nhiều nghị lực, Darren Shan.
- Chúc nhiều nghị lực.
Tôi thều thào lặp lại, rồi lăn đùng vào vòng tay Arra ngất đi, không còn biết trời đất gì nữa, cho đến khi tỉnh dậy trên võng vào đêm hôm sau. Hết chương 17