Chương 6: Người trong gương không phải là tôi
Trong màn đêm, hàng dãy những ngôi mộ cao thấp chi chít không nhìn thấy điểm tận cùng.
Trong rừng sâu, một con chim lớn không rõ tên đang khẽ kêu rên... oa... oa... oa...
Một cô gái mặc váy dài màu trắng đang chạy thục mạng, liên tục quay đầu lại, thở dốc. Xem ra, có vẻ như có người đang đuổi bắt cô. Nhưng nhìn kỹ, phía sau cô không có gì cả, thậm chí còn không có cả bóng.
Một cô gái không có bóng? Cô ta đang sợ gì nhỉ?
“Bụp” một tiếng, cô gái ngã sóng xoài trước ngôi mộ to nhất.
Thình lình, một luồng ánh sáng chói lòa xé tan màn đêm đen.
Và rồi giữa ngôi mộ chợt xuất hiện một khe nhỏ. Nó từ từ nứt toác, đến độ vừa vặn có thể đủ chỗ cho một người bước vào.
Luồng tia sáng đó càng lúc càng chói lòa, mang theo thứ sức mạnh không thể nào kháng cự lại, giống như một cực nam châm hút chặt lấy cô.
Cô gái đứng dậy, nhưng lại biến thành một người gỗ bị kẻ khác thao túng. Cô nhấc chân lên một cách máy móc, bước từng bước về phía luồng sáng đó.
Gió thổi tung mái tóc dài buông xõa của cô. Trên cánh tay trái trơn mượt nuột nà của cô, nhìn thấy rõ hình một con bướm màu đỏ tươi như màu máu...
Ngôi mộ từ từ khép lại, tất cả lại khôi phục lại vẻ tĩnh lặng ban đầu, như thể không hề xảy ra chuyện gì cả.
Chỉ có con chim không rõ tên đó vẫn khẽ kêu rên thảm thiết oa... oa... oa...
Tôi kết thành kén, phá kén để ra ngoài. Quá trình này dường như dài dằng dặc, như trải qua cả một thế kỷ, lại như thể chỉ mới trải qua mấy giây ngắn ngủi, nhưng có một thứ cảm giác vô cùng rõ nét, đó là sự đau đớn.
Đúng vậy. Cảm giác đau đớn như xé gan xé ruột khiến tôi mở mắt, lập tức gặp phải ánh sáng chói lòa. Tôi buộc phải nhắm mắt lại, nhíu mày. Tôi thử ngọ nguậy, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời như sắp tan ra thành từng mảnh. Không kìm lòng nổi, khẽ phát ra mấy tiếng kêu rên khe khẽ.
- Ơ? Cô... tỉnh rồi à? Một giọng nói nữ giới truyền tới tai.
- Chói mắt quá. Lời nói vừa thốt ra, tôi đã giật mình hoảng sợ, cổ họng tôi không ngờ lại giống như chiếc trống bục.
Tôi nghe thấy tiếng loạt soạt, người phụ nữ lại lên tiếng:
- Bây giờ thì thế nào? Tôi đã kéo rèm cửa lại rồi.
Tôi lại mở mắt ra lần nữa, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn cảm thấy mắt mình nhưng nhức.
Trước mặt tôi là một cô gái trẻ xa lạ, chắc khoảng 17, 18 tuổi, làn da trắng ngần, mắt to, trông rất đáng yêu. Qua cách ăn mặc, tôi đoán chừng cô ta chắc là y tá.
Cô ta nhìn tôi vẻ hơi hoài nghi, lại hỏi:
- Cô tỉnh rồi phải không? Có phải là cô đã tỉnh rồi không?
Tôi cảm thấy câu hỏi của cô ta thật thừa thãi.
Mắt tôi đã mở hẳn ra rồi, vừa nãy còn nói một câu, thế mà cô ta lại hỏi tôi là đã tỉnh rồi phải không. Thật là...
Tôi khẽ húng hắng, cảm giác cổ họng mình như bị thứ gì đó dính chặt lấy, vô cùng khó chịu:
- Ơ... xin cho hỏi...
Còn chưa đợi tôi nói xong, cô ta đã quay người kéo cửa chạy ra ngoài, bên ngoài lập tức vang lên giọng nói lanh lảnh của cô:
- Bác sĩ Mễ! Cô ấy tỉnh lại rồi, cô ấy tỉnh lại rồi, bác sĩ Mễ!
Đúng là một cô gái kỳ lạ.
Tôi nhìn xung quanh.
Bức tường màu trắng, trần nhà màu trắng, tất cả đều là màu trắng.
Tôi lập tức ý thức được rằng, đây là bệnh viện, nhưng gian phòng này lại không giống phòng bệnh, mà giống căn hộ hơn.
Tôi lại nhíu mày lần nữa.
Tôi làm gì ở bệnh viện nhỉ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ở hành lang vang lên những tiếng bước chân vội vã, rất nhanh.
Cửa phòng bật mở.
Một người đàn ông bước vào, đeo một cặp kính viền vàng, trông rất nho nhã lịch thiệp. Phía sau anh ta chính là cô y tá vừa chạy đi lúc nãy.
Bác sĩ nhìn tôi, lộ ra nụ cười hân hoan:
- Tạ ơn trời phật, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!
Sau đó, anh ta quay đầu lại, nói với cô y tá:
- Mau gọi điện thông báo cho ông Lôi!
- Vâng. Cô ta nở nụ cười ngọt ngào, bước ra khỏi cửa.
Tôi cảm thấy buồn bực, ông Lôi là ai?
Anh ta bước đến bên giường, sờ trán tôi, rồi bắt mạch cho tôi, nói bằng giọng rất đỗi dịu dàng:
- Thế nào rồi? Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?
- Không có... Giọng của tôi vẫn khàn khàn, mặc dù đã khá hơn lúc nãy nhiều, nhưng vẫn khó chịu... Họng của tôi hơi...
- Không sao đâu, vừa mới tỉnh lại mà.
Sự dịu dàng này hình như không phù hợp lắm với thói quen nghề nghiệp bác sĩ của anh ta, dường như có vẻ hơi quá đà thái quá, khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng. Tôi nói:
- Tôi đã ngủ rất lâu rồi sao?
- Hôm nay là ngày thứ mười hai, nhưng vẫn may, coi như đã ổn cả rồi.
- Mười hai ngày?
Tôi gắng gượng ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhức, đau đến độ tôi kêu rên mãi.
Anh ta vội vàng, cẩn thận đỡ tôi nằm trở lại:
- Em nằm im đừng cử động, anh sẽ vặn cao giường lên cho em...
Anh ta đi xuống cuối giường, vừa vặn cao giường vừa tiếp tục nói:
- Xem em kìa, vẫn tính khí ấy, gặp chuyện gì cũng cuống lên như vậy, bây giờ em vẫn còn yếu lắm, phải nghỉ ngơi nhiều.
Ồ! Đúng là gặp ma rồi!
Điều tôi quan tâm lúc này không phải là sức khỏe của tôi, mà là căn phòng bệnh này khiến tôi cảm thấy bất an. Qua cấu tạo và cách bày biện bố trí ở gian phòng này, có thể nhận thấy đây có lẽ là một phòng bệnh cao cấp, anh ta bảo tôi nghỉ ngơi nhiều, lẽ nào ở đây không phải mất tiền? Hơn nữa, không ngờ tôi đã ở đây những mười hai ngày rồi! Còn cả giọng điệu lời nói của anh ta với tôi nữa, hứ, cứ như thể tôi rất thân quen với anh ta vậy.
Tôi hỏi anh ta:
- Người nhà của tôi có biết không?
- Ừ, biết cả rồi.
- Ồ!
Xem ra bố mẹ tôi đã từ quê ra.
Tôi lại nhìn xung quanh, vẫn cảm thấy có áp lực mà tôi khó có thể chịu đựng nổi. Bình thường, nếu bị bệnh, thì cũng chỉ đến khám ở những phòng khám nho nhỏ, đã bao giờ ở trong một phòng bệnh sang trọng như thế này đâu. Cuộc sống của bố mẹ tôi vốn đã không dễ dàng gì, bây giờ tôi tỉnh lại rồi, cần phải về nhà càng sớm càng tốt.
Tôi nhìn anh ta:
- Thế, bao giờ tôi có thể về được?
- Đã thông báo cho ông Lôi rồi, ông ấy sẽ đến đón em, nhưng với tình hình thể trạng của em hiện thời, vẫn chưa nên ra viện, cần phải theo dõi thêm mấy ngày nữa.
Lại là ông Lôi! Tôi không hiểu, tôi muốn về nhà, sao lại không thông báo cho bố mẹ tôi, mà lại thông báo cho cái ông Lôi nào đó, còn để ông ta đến đón tôi.
Rốt cuộc ông ta là ai? Có quan hệ gì với tôi?
Đúng lúc đó, cô y tá bước vào, cô ta nói:
- Bác sĩ Mễ, đã gọi điện rồi, ông Lôi nói, ông ấy sẽ đến ngay.
- Ừ, được rồi.
Tôi không nhịn nổi nữa, nhìn anh ta đầy băn khoăn:
- Ơ, bác sĩ Mễ, anh có thể nói cho tôi biết, cái người... ông Lôi là... là ai được không?
Anh ta ngẩn người:
- Gì cơ?
- Anh có thể nói cho tôi biết ông Lôi là ai không? Tôi muốn về nhà, sao lại phải báo ông ấy đến đón tôi?
- Em không quen ông Lôi? Giọng anh ta chợt cao vút, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng sửng sốt.
Tôi mơ màng lắc đầu:
- Không quen!
Họ cùng ngơ ngác nhìn nhau như thể câu nói của tôi khiến họ không thể nào tin nổi. Cô y tá đó há to miệng, hồi lâu mới lẩm bẩm:
- Sao lại như vậy được?
- Đợi đã.
Bác sĩ Mễ sắc mặt nặng nề ngồi xuống cạnh giường tôi, anh ta nhìn tôi chằm chằm không hề chớp mắt, giống như đang suy đoán điều gì, ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy rất thoải mái và cũng khiến tôi vô cùng băn khoăn. Lát sau, anh ta khẽ nói:
- Em hãy thử thả lỏng mình... Em thực sự không quen biết ông Lôi sao?
Tôi ngất xỉu mất! Có quen biết với ông Lôi hay không thì liên quan gì đến việc thả lỏng cơ thể chứ? Tôi bị anh ta làm cho mơ hồ, chẳng thể hiểu nổi chuyện gì. Qua ngữ khí của anh ta, tôi không chỉ quen biết ông Lôi, mà còn vô cùng thân thích.
Lẽ nào con người này thực sự có quan hệ gì đó với tôi?
Tôi chớp chớp mắt, cố gắng lục lại mọi ký ức có liên quan đến ông Lôi, cuối cùng vẫn là một mảng trắng toát. Tôi nói:
- Rất đáng tiếc, tôi thực sự không quen biết ông ta...
Rồi tôi lại hỏi luôn:
- Mà ông ta là ai? Ông ta làm gì?
Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà hỏi ngược lại:
- Em có quen anh không?
- Không quen, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?
Anh ta không nói gì nữa, trên mặt hiện ra thái độ vô cùng phức tạp khó mà diễn tả được thành lời, ánh mắt có vẻ đau buồn, như thể tôi là người mắc căn bệnh không thể nào cứu chữa được.
Trầm ngâm giây lát, anh ta giơ một ngón tay lên:
- Đây là mấy?
- Ơ?... Tôi nhíu mày, không hiểu anh ta đang giở trò gì, nhưng vẫn trả lời anh ta... Một chứ còn gì, mà sao?
- Rất tốt, thế đây? Anh ta gật đầu vẻ hài lòng, rồi lại giơ ba ngón tay.
- Ba.
Khi anh ta lại định giơ tám ngón tay, tôi nổi giận, cảm thấy mình giống như là con khỉ trong rạp xiếc bị người ta đùa bỡn. Tôi hất mạnh tay anh ta ra:
- Anh cho rằng tôi là con ngốc à? Lẽ nào tôi không quen cái ông Lôi dở hơi gì đó thì tôi đã trở thành kẻ tâm thần rồi sao? Chưa từng thấy một người bác sĩ nào giống như anh cả!
- Ồ, không, đương nhiên anh không có ý như vậy, em đừng tức giận vội... Anh ta cuống cuồng giải thích, sau đó thận trọng lên tiếng hỏi... Vậy thì em có còn... nhớ mình tên là gì không?
Tôi bực bội lườm anh ta một cái, trông anh ta thật giống anh chàng thư sinh trói gà không chặt:
- Đương nhiên là nhớ rồi, tôi tên là Cổ Tiểu Yên!
Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy cô y tá lấy tay che miệng, trông bộ dạng hoảng sợ như gặp ma mà không dám kêu lên.
Thật đúng là một bệnh viện kỳ lạ, bác sĩ kỳ lạ, y tá kỳ lạ!
Bỗng chốc có tới mấy người nữa cùng bước vào phòng, tôi chẳng quen ai cả. Còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, tôi đã bị một người phụ nữ trung niên vàng ngọc đầy người, toàn thân toát ra vẻ cao sang ôm chặt vào lòng, cũng chẳng buồn quan tâm xem tôi có bằng lòng đón nhận vòng tay của bà hay không. Nước mắt nước mũi của bà chà hết cả vào người tôi:
- Bồ tát phù hộ, cuối cùng cháu cũng tỉnh lại rồi. Cháu biết không, suýt nữa cháu đã làm cho chúng ta sợ đứng tim...
Hành động của bà khiến đầu óc tôi quay cuồng. Lại thêm mùi phấn và nước hoa trên người bà khiến tôi bị sặc, suýt nghẹt thở.
Một người đàn ông hơi đậm người mặc chiếc áo sơ mi đỏ, quần xám có quai đeo bước tới, xoa xoa đầu tôi. Tóc hai bên mai của ông đã điểm bạc, xem ra cũng gần 60 tuổi rồi, nhưng lại có một khí chất đặc biệt, trên nét mặt hiện rõ sự thành đạt và tự tin. Đây là một nhân vật không hề tầm thường! Ngay lúc đó, đôi mắt ông đỏ hoe, tràn ngập tình yêu thương:
- Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi. Á Phấn, em đừng ôm con bé chặt thế, con bé vừa mới tỉnh lại mà.
Người phụ nữ lập tức thả tôi ra, viền mắt trang điểm bị nhòe nhoẹt hết bởi những giọt nước mắt của bà, trông xấu tệ. Bà lấy tay lau, cười nói:
- Cháu thấy đấy, ta vui quá nên quên hết mọi thứ...
Bà nắm lấy bàn tay tôi, ân cần nói... Có thấy chỗ nào không được thoải mái không? Có đau ở đâu không? Muốn ăn gì? Dì Phấn lập tức sai người đi mua cho cháu. Cháu nhìn cháu này, gầy rộc hẳn đi rồi.
Nói xong, bà bẹo má tôi vẻ yêu chiều, nước mắt lại tuôn rơi.
Tôi ngẩn người nhìn bà, không biết nên cư xử ra sao, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp khôn tả.
Từ khi bố mẹ rời khỏi quê ra thành phố, không biết đã bao lâu rồi tôi chưa được tận hưởng thứ gọi là tình thân, người phụ nữ xa lạ trước mặt tôi đây đã cho tôi cảm nhận được một phần của tình mẹ, đúng vậy, bà nói với tôi bằng giọng điệu của một người mẹ.
Tôi cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt cũng trào ra khỏi khoang mắt.
Người đàn ông khẽ cười, nói:
- Sao thế, Hiểu Hiểu? Khóc gì chứ? Có phải con xót xa chiếc xe của mình không? Cô bé ngốc, thì cũng chỉ là một chiếc xe thôi mà. Bố đã đặt mua chiếc xe khác cho con (3) ở bên Nhật rồi, đảm bảo con sẽ thích, sẽ không có gì quan trọng bằng niềm vui của Hiểu Hiểu được. Nhưng sau này con không được phép bướng bỉnh như vậy nữa đâu nhé, nào, con hãy cười một cái xem nào, Hiểu Hiểu ngoan.
Xe? Hiểu Hiểu? Hay là Tiểu Tiểu (4)?
Xem ra, chắc là họ đã nhận nhầm người rồi.
Tôi liếc nhìn sang mấy người khác, họ mặc cả bộ đồ đen, đứng thẳng xếp thành hàng, trông ai nấy đều cao lớn và hung dữ, vừa nhìn đã biết ngay là người trong xã hội đen, nét mặt lạnh tanh không có chút cảm xúc nào.
Những người này từ đâu đến vậy?
Đột nhiên tôi cảm thấy sợ, sự ấm áp và cảm động lúc đầu bỗng chốc vụt tan biến. Tôi chẳng muốn chỉ vì chút cảm động nhất thời mà gieo mối phiền phức không đáng. Có trời mới biết đám người này là loại người gì.
Tôi lau nước mắt, đang định nói thì bác sĩ Mễ đứng bên cạnh đã lên tiếng trước, trong giọng nói của anh ta toát ra vẻ áy náy:
- Ông Lôi...!
Người đàn ông quay đầu lại, dường như lúc này mới chú ý đến sự có mặt của bác sĩ Mễ. Ông mỉm cười gật đầu:
- Cảm ơn anh, bác sĩ Mễ.
Tôi nhìn ông ta, thì ra ông chính là ông Lôi.
Bác sĩ Mễ có vẻ không được tự nhiên cho lắm anh ta lắp ba lắp bắp:
- Không phải... việc đó... cháu...
- Ơ? Chuyện gì vậy?
- Cháu nghĩ... Anh ta ngập ngừng... Ông Lôi, cô nhà có lẽ là... mất trí rồi.
- Mất trí? Ông Lôi và người phụ nữ tự xưng là dì Phấn đó cùng kêu lên kinh ngạc.
Tôi trừng mắt nhìn bác sĩ Mễ.
Anh ta đang nói tôi sao? Tôi biến thành cô Lôi từ bao giờ vậy? Chẳng phải tôi đã nói với anh ta là tôi Cổ Tiểu Yên rồi sao? Thật không ngờ anh ta nói tôi mất trí! Có phải là anh ta mắc bệnh gì rồi không?
- Đúng vậy, không những cô ấy bị mất trí, mà cô ấy còn coi mình là người khác.
Lời nói của bác sĩ Mễ khiến tôi suýt ngất xỉu, anh ta đúng là hài hước quá đà mất rồi!
- Coi mình là người khác?
Ông Lôi nhìn tôi với ánh mắt sửng sốt không thể nào tin nổi. Dì Phấn cũng trợn mắt há miệng kinh ngạc. Ngay cả những người ăn mặc như dân xã hội đen cũng thể hiện thái độ khác thường.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều coi tôi là quái vật.
Tôi không thể chịu đựng được ánh mắt của họ, vội giải thích:
- Bác sĩ Mễ nhầm rồi, tôi không hề mất trí, tôi...
- Vậy con có nhận ra bố không? Con có biết bố là ai không, Hiểu Hiểu? Ông Lôi cắt ngang lời tôi.
Tôi nhìn ông, lắc đầu nói:
- Cháu không quen, nhưng điều này không có nghĩa là cháu bị mất trí nhớ, bởi vì, cháu chưa bao giờ từng gặp bác!
- Hiểu Hiểu?!... Một lần nữa, ông lại cắt ngang lời tôi, nắm lấy cánh tay tôi, nói đầy kích động... Trời ơi. Con thực sự không nhận ra bố, thực sự không biết bố là ai sao? Con hãy nhìn bố thật kĩ, Hiểu Hiểu, con hãy nhìn dì Phấn, và tất cả mọi người ở đây, con đều không quen ai sao? Cũng không có chút ấn tượng gì sao?
Nhìn dáng vẻ cuống quýt lo lắng của ông, tôi thấy không nỡ, khẽ an ủi ông:
- Bác đừng lo lắng quá! Cháu nghĩ các bác đã nhận nhầm người rồi. Thực sự cháu không hề mất trí nhớ, cháu tên là Cổ Tiểu Yên, Yên trong yên hỏa.
- Cổ Tiểu Yên là ai? Ông Lôi kinh ngạc hỏi.
- Cổ Tiểu Yên chính là cháu đây.
Ông Lôi buông tôi ra, qtay sang hỏi bác sĩ Mễ:
- Tại sao lại thành ra thế này? Nghe ngữ khí của ông, hình như ông không hề tin lời tôi.
- Cháu đoán đó có lẽ là ký ức cuối cùng của cô Lôi trước khi cô ấy bị mất trí nhớ, hoặc là ký ức sâu sắc nhất trước khi cô ấy mất trí.
Tức chết đi được! Anh ta đang nói gì thế?
- Có liên quan đến việc con bé bị mất trí không?
- Có thể nói là có, cũng có thể nói là không, tạm thời không thể xác định được.
- Vậy thì phải làm thế nào?
- Liệu có thể gặp riêng ông nói chuyện được không ạ?
Ông Lôi gật đầu, ông cúi người, vuốt má tôi, ông nói:
- Con hãy nhớ, Hiểu Hiểu, từ giờ trở đi, con không được phép nói mình là Cổ Tiểu Yên nữa, biết chưa?
Mặc dù giọng nói của ông rất dịu dàng, nhưng lại mang theo sắc thái ra lệnh không dễ gì kháng cự lại được.
- Tại sao ạ? Tôi không hiểu, tôi lại còn không được nói mình là ai sao?
- Bởi vì, con chính là Lôi Hiểu, con gái của Lôi Cận Nam ta đây!
Nói xong, ông không đợi tôi có phản ứng gì, cùng bác sĩ Mễ bước ra khỏi phòng bệnh.
Tôi ngẩn người, đờ đẫn, mọi việc rối tung rối mù cả lên rồi.
Chỉ là nhận nhầm thôi, sao lại tưởng thật thế nhỉ?
Lẽ nào tôi trông giống cái cô có tên là Lôi Hiểu đến thế sao?
Mà cho dù là giống đi, còn giọng nói thì sao? Lẽ nào ngay cả giọng nói cũng...
Tôi giật mình kinh hãi, từ lúc tôi tỉnh lại đến giờ, tôi đã phát hiện ra giọng của tôi đã thay đổi, trở nên khàn khàn hơn. Tôi chợt ý thức được rằng, tất cả mọi việc chính là một cạm bẫy, thậm chí là một âm mưu, có một bàn tay đứng sau thao túng.
Nghĩ đến đây, tôi càng lúc càng cảm thấy sợ hãi, tôi cần phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng, tôi rời khỏi đây bằng cách nào được chứ?
Tôi nhìn xung quanh, sau đó nắm lấy tay dì Phấn:
- Dì Phấn...
Bà khẽ đập đập mu bàn tay tôi, ra hiệu ngầm cho tôi, có ý bảo tôi không nên nói tiếp nữa. Sau đó, bà quay sang nói với mấy người ăn mặc như người của xa hội đen đó:
- Các cậu ra ngoài đi, việc cô chủ mất trí quyết không được để lộ ra ngoài.
- Vâng, thưa bà! Họ cung kính đáp lời, rồi cùng bước ra ngoài.
- Dì Phấn, dì hãy tin cháu có được không? Cháu thực sự không phải là Lôi Hiểu, cháu không phải là con gái của Lôi Cận Nam, cháu không hề mất trí, cháu tên là Cổ Tiểu Yên, cháu sống ở...
- Đừng sợ, đừng sợ, Hiểu Hiểu... Bà dịu dàng cắt ngang lời tôi... Dì Phấn biết sự việc đó khiến cháu vô cùng sợ hãi. Bây giờ không có ai cả, Hiểu Hiểu hãy nói cho dì Phấn biết trước khi các cháu bị tai nạn ô tô, đã gặp phải chuyện gì vậy?
- Tai nạn ô tô? Tôi thả bàn tay bà ra, ngơ ngác nhìn bà.
- Đúng vậy, cháu có nhớ được không? Cháu có còn nhớ cháu đã thoát khỏi xe ô tô như thế nào, và ai đưa cháu đến bệnh viện không? Có phải là cô gái có tên là Cổ Tiểu Yên không? Cô ấy là ai?
- Cháu chính là Cổ Tiểu Yên mà.
- Cháu đừng sợ, Hiểu Hiểu, ở đây không ai có thể làm hại cháu, cháu hãy nói cho dì Phấn biết đi.
Đúng là bà đã khẳng định chắc chắn tôi chính là Lôi Hiểu, dù tôi có nói gì, bà cũng sẽ không tin đâu.
- Không phải, cháu... cháu... cháu muốn vào nhà vệ sinh.
Tôi ú ớ, đầu óc choáng váng.
Rốt cuộc là ai đã đưa tôi đến bệnh viện? Và tại sao lại đưa tôi đến bệnh viện? Trước đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Sao bỗng dưng tôi lại bị mọi người nhầm tưởng là Lôi Hiểu chứ?
Nhưng lúc này nghĩ đến những điều này cũng vô dụng, tôi phải nghĩ cách rời khỏi đây trước đã, mọi việc khác tính sau.
- Nhà vệ sinh ở luôn trong phòng, có cần dì dìu cháu vào không?
Tôi vội nói:
- Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ, cháu tự vào được rồi.
Tôi hơi lo lắng, không biết trong nhà vệ sinh có cửa sổ để cho tôi chạy trốn hay không.
Nếu một ngày nào đó, khi bạn mở mắt ra, soi gương như thường lệ, chợt phát hiện khuôn mặt trong gương không phải là khuôn mặt của bạn, thì bạn sẽ thế nào nhỉ?
Đây là một nỗi sợ hãi thấm sâu vào tận xương tủy mà không ai có thể thấu hiểu được.
Đúng vậy đấy, lúc này đây, khi nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ trong tấm gương của nhà vệ sinh, tôi ngẩn cả người. Tôi đờ đẫn mấy phút liền, rồi mới từ từ định thần lại. Tôi run rẩy giơ tay lên sờ khuôn mặt mình. Sau đó ấn thật mạnh, cấu mạnh vào đùi mình, móng tay gần như cắm phập vào tận trong thịt, hy vọng tất cả những người mình nhìn thấy lúc này đều chỉ là ảo giác, hoặc là một giấc mơ. Thế nhưng, tôi lại cảm nhận rõ sự đau đớn.
Khi tôi xác định chắc chắn khuôn mặt cô gái lạ lẫm trong gương chính là tôi, tôi đã sụp đổ. Tôi hét lên một tiếng kinh hoàng như muốn xé toác cổ họng!
Cùng với tiếng kêu thét thất thanh của tôi, tất cả cơn ác mộng bỗng chốc hồi phục rõ nét lại toàn bộ ký ức đáng sợ, nó như một cuộn phim chiếu trong não tôi.
Tại sao tôi lại biến thành thế này? Khuôn mặt của tôi đâu? Khuôn mặt của Cổ Tiểu Yên bị mất đi đâu rồi?
Sau khi tôi nhìn thấy Diêu Giai bị lột da mặt trong nhà vệ sinh ở ngôi nhà ma, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dì Phấn lao vào, ôm chặt lấy tôi đang ngồi co ro trong góc, bà sợ hãi lên tiếng hỏi:
- Sao vậy, Hiểu Hiểu? Cháu đã nhìn thấy gì vậy? Hiểu Hiểu! Hiểu Hiểu!
Tôi đẩy bà ra, vẫn kêu thét. Ngoài kêu thét, tôi không biết phải làm thế nào để thể hiện nỗi sợ hãi kinh hoàng của tôi lúc này. Tôi ôm chặt lấy mặt, cố gắng co quắp lại trong góc tường.
Tiếp đến là giọng của ông Lôi, tiếng gào thét của ông át đi tiếng thét thất thanh của tôi:
- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì với con bé vậy? Em đã làm gì nó hả? Hả?!
- Em... Dì Phấn bị tiếng gầm thét của ông làm cho sợ hãi đến đờ đẫn cả người, không kịp phản ứng lại.
Ông ôm chặt lấy tôi:
- Hiểu Hiểu, đừng sợ, có bố ở đây, hãy nói cho bố biết con sao vậy?
Tôi gắng sức đẩy mạnh ông ra, nhưng lại bị ông ôm chặt hơn, giọng tôi khàn đặc, vò đầu bứt tai như một kẻ điên. Tại sao tôi lại bỗng thành ra thế này cơ chứ?
Ông nắm lấy tay tôi, kiềm chặt toàn thân tôi, nói lại câu nói ban nãy:
- Hiểu Hiểu, đừng sợ, có bố ở đây, đừng sợ, Hiểu Hiểu ngoan lắm...
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt tôi, theo đà nước mắt của tôi, cùng rơi xuống. Tôi đã yên tĩnh trở lại, không kêu gào nữa, bởi tôi chợt ý thức ra một vấn đề rất đáng sợ. Có phải là tôi đã chết rồi không?
Lúc ở trong ngôi nhà ma đó, tôi đã chết rồi, bây giờ tôi chỉ là đang nhập vào xác Lôi Hiểu.
Tôi nhớ lại dì Phấn vừa hỏi tôi trước khi bị tai nạn ô tô đã gặp phải chuyện gì, cũng chính là nói Lôi Hiểu vì bị tai nạn ô tô nên mới được đưa vào bệnh viện.
Lẽ nào cô ấy đã chết trong vụ tai nạn đó và sau đó tôi đã nhập vào xác cô ấy? Đây cũng chính là việc mượn xác hoàn hồn mà người xưa vẫn hay nói?
Nhưng, tại sao tôi lại nhập vào người Lôi Hiểu? Tại sao chính tôi cũng không hề hay biết?
Trong tivi hình như không diễn như vậy thì phải. Thường thì nếu hồn ma nhập xác, chính bản thân con ma sẽ biết rõ. Hơn nữa ma quỷ thần thông quảng đại, gì cũng làm được, có thể ẩn hiện tùy ý trong thế giới của con người, ra vào tùy thích, liệu có phải là tôi cũng có thể làm được như vậy không?
Nghĩ đến đây, tôi quyết định thử xem sao.
Thế là tôi liền nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, nhủ thầm trong lòng: "Tôi muốn thoát ra khỏi thân xác Lôi Hiểu!"
Nhưng khi mở mắt ra, tôi phát hiện ra mình vẫn ở trong vòng tay của ông Lôi, vẫn giống như người thường cảm nhận được đây là cơ thể của tôi lại hình như không phải là của tôi.
Tôi vô cùng băn khoăn hoài nghi.
Sao tôi lại không thể có khả năng phép thuật giống như những con ma khác? Lẽ nào trên phim ảnh đều chỉ là lừa gạt mà thôi? Hay là tôi chưa tìm ra được cách thức đúng, đã bỏ sót quy trình nào đó?
Vậy thì, rốt cuộc bây giờ tôi là người hay là ma?
Nếu như tôi là người, tại sao tôi lại vô cớ biến thành Lôi Hiểu? Nếu tôi là ma, tại sao tôi lại không có khả năng ẩn hiện?
Còn nữa, rốt cuộc tôi đã bị chết như thế nào?
Tôi nhớ, lúc ở trong nhà vệ sinh trong ngôi nhà ma, sau khi nhìn thấy Diêu Giai bị lột da mặt, liền mất đi tri giác. Lẽ nào lúc đó tôi bị sợ hãi quá độ, mà chết luôn?
Thật loạn quá!
- Cháu mệt quá!
Tôi thực sự rất mệt, dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể và tư tưởng đều bị rút cạn, chỉ còn lại một cơ thể trống rỗng.
- Được, bố đưa con vào giường nghỉ ngơi.
Nói xong, ông Lôi bế tôi lên, cẩn thận đặt tôi xuống giường, khẽ khàng vuốt tóc, sau khi thấy tôi nhắm mắt lại, ông khẽ hỏi bác sĩ Mễ:
- Vừa rồi con bé sao lại như vậy?
- Cháu nghĩ, cô Lôi trước khi bị mất trí nhớ có lẽ đã chịu đựng nỗi kích động nào đó, trải qua sự việc người bình thường không thể tưởng tượng nổi, tạo thành tổn thương rất lớn, thậm chí là hoảng sợ kinh hãi, dẫn đến việc mất trí, những sự việc đó cũng tạm thời bị phong tỏa cùng với việc mất trí của cô ấy. Vừa rồi, rất có khả năng cô ấy nhìn thấy thứ gì đó liên quan tới những sự việc đó, do đó đã kích thích khối kí ức bị phong tỏa của cô ấy, có thể chỉ có một chút thôi, nhưng trước khi cô ấy hoàn toàn hồi phục trí nhớ, tất cả những mảnh kí ức mơ hồ này khiến cô ấy khó mà chịu đựng nổi, cho nên, vừa rồi cô ấy mới kích động như vậy, sợ hãi như vậy.
- Vậy bây giờ phải làm thế nào?
- Bác đừng quá lo lắng, vì như vậy có thể sẽ phản tác dụng. Chỉ cần từ từ gợi ý cho cô ấy nhắc đến những sự việc trước đây, bao gồm cả những sự việc lúc còn nhỏ cũng được, nhưng nhớ chú ý không được kích động cô ấy, nếu cần, cháu nghĩ có thể điều trị tâm lý cho cô ấy.
Tôi không còn sức lực để mà tranh luận với anh ta về việc tôi bị mất trí, huống hồ, mặt của tôi đã không phải là của chính mình nữa rồi, tôi làm gì có lý do nào dính da mặt của Lôi Hiểu mà lại nói mình là Cổ Tiểu Yên?
Tôi mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết rèm cửa bị ai kéo ra từ lúc nào, ánh sáng rực rỡ giống như lưỡi dao chia đôi tôi với cái thế giới này, tất cả đều trở nên không chân thực, huyền ảo như trong cõi mộng. Đúng vậy, tôi đã bị nhốt trong một cơn ác mộng mãi mãi không bao giờ có thể tỉnh lại được, thậm chí, tôi còn không biết là mình đang sống hay là đã chết rồi, thật quá khôi hài hay là quá bi thương!
Tôi hỏi cái người danh xưng là Thượng đế, rốt cuộc ngài đã đùa bỡn với tôi một trò đùa ra sao.
Ông Lôi thấy tôi mở mắt ra, vội nắm lấy tay tôi, dịu dàng hỏi:
- Hiểu Hiểu, sao thế? Bố ở đây bảo vệ con, con đừng sợ, hãy ngủ ngoan đi, đừng suy nghĩ gì, ngoan nào!
Tôi ngẩn người nhìn ông.
Người đàn ông này vốn chẳng có chút quan hệ gì với tôi, lại biến thành bố tôi, thế sao tránh khỏi sự hoài nghi đối với thế giới này được chứ?
Tôi uể oải nhếch môi:
- Con muốn về nhà.
- Bác sĩ Mễ, tôi có thể đưa con bé về nhà được không?
- Việc này... Bác sĩ Mễ nhìn tôi với vẻ mặt khó coi.
Ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi có gì đó hơi kỳ lạ, trong đó ẩn chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp, có sự mong đợi, có thương xót yêu thương, còn có cả chút gì đó ám muội. Tôi đoán, có lẽ là ám hiệu ngầm giữa anh ta và Lôi Hiểu, trong mắt anh ta, tôi chính là Lôi Hiểu, mà trên thực tế, tôi không phải, cho nên tôi không thể nào có được ám hiệu ngầm đối với anh ta.
Tôi tránh né ánh mắt của anh ta, lại nói thêm lần nữa:
- Con muốn về nhà.
Bây giờ bất luận tôi là ai, tôi cũng đều không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, cho dù chỉ là một phút một giây.
Ông Lôi không suy nghĩ thêm nữa:
- Được, bố đưa con về.
Bác sĩ Mễ nghĩ một lát, nói:
- Vậy cũng được, có thể sau khi về nhà sẽ có lợi cho việc hồi phục trí nhớ của cô ấy. Bây giờ cháu sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho cô ấy.
- Được, cảm ơn cháu!
Thực ra, nơi tôi muốn về nhất bây giờ chính là cửa hàng của mẹ tôi. Có lẽ bố mẹ tôi đã từ quê ra lâu rồi, nếu như không thấy tôi, chắc chắn họ sẽ vô cùng lo lắng. Nhưng bây giờ tôi tôi không quay về được nữa, tôi đã không còn là chính tôi, cho dù tôi có đứng trước mặt họ, chắc chắn họ cũng không thể nhận ra tôi.
Tôi đã biến thành Lôi Hiểu, con gái độc nhất của Tổng Giám đốc tập đoàn Quốc tế Vạn Kim - Lôi Cận Nam, là người thừa kế món tài sản khổng lồ!
Tôi chấp nhận cái sự thật hoang đường không tài nào tin nổi này, bước vào tòa nhà hào nhoáng sang trọng của nhà họ Lôi, đó là nơi vốn không thuộc về tôi.
Nếu có một ngày nào đó, sau một đêm tỉnh dậy, bạn đột nhiên phát hiện ra, mình từ một cô gái nhà quê nghèo khổ biến thành người thừa kế của gia sản kếch sù, bạn sẽ thế nào?
Tôi không thể nào hình dung được tâm trạng phức tạp mà sự việc này mang lại cho tôi. Nó giống như một ngọn núi đè nặng khiến tôi không thể nào thở được, khuôn mặt của tôi biến thành người khác đã khiến tôi không thể nào chấp nhận được, bây giờ lại có thêm thân phận mới khác hẳn với Cổ Tiểu Yên một trời một vực càng khiến cho tôi kinh hoàng sửng sốt.
Khi tôi vừa bước chân vào tòa biệt thự sang trọng rộng tới nghìn mét vuông, cả người tôi như chao đảo, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Lôi Cận Nam, dì Phấn, còn và vú Ngũ ân cần hỏi han, nhưng tôi không nghe thấy gì cả, chỉ đứng đần người như một cây cột gỗ ở đó, hồi lâu cũng vẫn không tài nào tỉnh táo trở lại.
Dì Phấn ôm lấy vai tôi, cười tít mắt nói với vú Ngũ:
- Vú Ngũ ơi, Hiểu Hiểu vừa mới từ bệnh viện trở về, vú đừng mải hỏi thăm nữa, hãy để con bé tắm rửa thay quần áo.
- Ôi, ôi, tôi đi mở vòi nước bồn tắm và chuẩn bị quần áo cho cô chủ luôn đây. Vú ngũ vội vàng gật đầu, thả bàn tay đang nắm chặt tay tôi ra, quay người bước nhanh lên lầu.
Vú Ngũ là người làm thuê trong nhà họ Lôi, nghe nói vốn là người giúp việc nhà mẹ đẻ dì Phấn, sau khi dì Phấn được gả vào nhà họ Lôi, bà cũng đi theo luôn, cho đến tận bây giờ, đã hai mươi tám năm rồi, nín nhịn chịu đựng mọi việc. Lôi Cận Nam thấy bà trung thành như vậy, nên đã cho những người khác nghỉ, chỉ giữ lại mình vú Ngũ.
Dì Phấn là người vợ đầu tiên của Lôi Cận Nam, còn Lôi Hiểu, cũng chính là tôi bây giờ, là con do bà vợ thứ hai của Lôi Cận Nam sinh ra. Khi Lôi Hiểu ba tuổi, bà đột nhiên lâm bạo bệnh và qua đời. Dì Phấn vốn có một đứa con trai, lớn hơn Lôi Hiểu sáu tuổi, nhưng vì cứu Lôi Hiểu, đã bị trượt chân ngã xuống dốc núi, không chữa trị được nên cũng đã qua đời, cho nên Lôi Hiểu trở thành cô con gái độc nhất của Lôi Cận Nam. Tất cả những việc này đều là do tôi lần lượt được nghe qua lời kể của dì Phấn và vú Ngũ.
Dì Phấn khẽ vỗ nhẹ vào vai tôi, nói:
- Cháu đi đi, mau tắm rửa sạch sẽ, lát nữa xuống ăn cơm.
- Vâng. Tôi hàm hồ thưa một tiếng, sống sượng bước từng bước lên các bậc cầu thang được trải thảm đỏ, mỗi bước chân của tôi đều run rẩy sợ hãi như thể đang giẫm vào trái tim mình vậy.
Tôi đẩy cánh cửa căn phòng đó, bỗng chốc cảm thấy mình như bước vào một thế giới màu tím như trong cõi mộng. Màn tuyn màu tím, rèm cửa sổ màu tím, tủ quần áo màu tím, bàn phấn màu tím, ngay cả tường và sàn nhà cũng đều là màu tím nhạt... Tất cả mọi thứ, đều quá xa lạ, không thực.
- Cô chủ, nước đã đầy bồn rồi, lát nữa tắm xong, cô muốn mặc bộ váy nào nhỉ? Cô xem xem. Vú Ngũ lôi từ trong tủ quần áo ra một đống váy đủ loại màu sắc và kiểu dáng, dịu dàng hỏi tôi.
Tôi ngẩn người ngồi im trên chiếc giường rộng lớn và mềm mại đó, nhìn vú Ngũ không chớp mắt, cũng không thốt lên lời.
- Cô chủ sao vậy? Trên mặt tôi dính nhọ à? Bà đặt đống quần áo xuống giường, sờ mặt và tóc mình.
Tôi lắc đầu, vẫn không nói được câu nào.
Nét mặt bà trở nên không được tự nhiên cho lắm, chọn một chiếc váy dài màu hồng, nói:
- Hay là mặc chiếc này đi, mặc vào trông giống như công chúa... Ơ, đương nhiên, cô chủ vốn là công chúa rồi, mặc gì cũng đều đẹp cả.
Tôi cảm thấy bà nói với tôi với vẻ hơi thận trọng quá mức, thậm chí bà không dám nhìn thẳng vào tôi.
Bà sợ tôi sao?
Hay bà sợ Lôi Hiểu? Thường ngày Lôi Hiểu đối xử với bà như thế nào nhỉ?
Từ nhỏ đến lớn, tôi đều sinh sống ở nông thôn, thực sự không biết cô gái lá ngọc cành vàng sinh ra trong gia đình giàu sang này có tính khí và tính cách như thế nào.
Tôi nhìn vú Ngũ. Bà sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt hiền từ, mặc dù đối với tôi, bà hoàn toàn xa lạ, nhưng trong lòng tôi bỗng xuất hiện sự thân thiết và lòng kính trọng hết sức tự nhiên đối với bà. Tôi khẽ nói:
- Cảm ơn vú, vú Ngũ, cháu mặc gì cũng được, vú cứ làm việc của vú đi.
Bà thoáng ngẩn người, mở to mắt, kinh ngạc nhìn tôi, dường như lời nói của tôi khiến bà vô cùng sửng sốt. Bà trở nên hoảng loạn, cuống quýt, lắp bắp:
- Cô... ơ... cô... cô chủ, cô hãy tắm, tắm đi, tôi đi chuẩn bị bữa tối... Bà vừa nói vừa bước nhanh ra khỏi phòng, cuống quá đến độ suýt nữa đâm vào cửa, rồi lại sợ sệt lén nhìn tôi rồi mới bước ra ngoài, có vẻ như câu nói của tôi trái lại đã làm cho bà kinh hãi hoảng sợ.
Tôi lắc lắc đầu, ngồi xuống trước bàn phấn, nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu, tập trung tinh thần trong giây lát, sau đó lấy hết dũng khí mở mắt ra nhìn khuôn mặt trong gương.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, tôi ngắm nghía kỹ khuôn mặt mình đến thế. Tơi giơ tay sờ vào khuôn mặt vốn không phải của tôi nhưng lại xuất hiện trên mặt tôi, thứ cảm giác tiếp xúc này rất chân thực, chân thực đến độ khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Tại sao ở ngôi nhà ma Diêu Giai lại chết vì bị lột da mặt, còn tôi thì lại biến thành người khác?
Liệu có phải là sau khi chết, Diêu Giai cũng biến thành người khác?
Còn cả Chung Thành Vỹ, Lưu Gia Minh, Ngô Vĩnh Thanh, có phải bọn họ cũng biến thành người khác giống như tôi bây giờ không?
Nhưng bọn họ sẽ biến những ai đây? Trên thế giới có biết bao nhiêu người, sao tôi có thể nhận ra họ được chứ?
Tôi chăm chăm nhìn vào khuôn mặt trong gương, muốn tìm kiếm lại chút dấu vết của Cổ Tiểu Yên, nhưng tôi nhận ra rằng, tôi đã hoàn toàn không phải là tôi lúc ban đầu nữa... lông mày thon dài, con ngươi mắt đen nhánh sâu thẳm, thần sắc trong mắt gần như cũng xa lạ, sống mũi thon và thẳng, đôi môi mỏng nhỏ xinh... Gương mặt này chính là kiệt tác của thượng đế, đẹp đến độ khiến ta phải nghi ngờ.
Tôi nhìn vào gương nhíu mày nhăn trán, cô gái trong gương cũng nhíu mày nhăn trán. Tôi thè lưỡi, cô ta cũng thè lưỡi. Tôi nhìn cô ta và bắt đầu cảm thấy buồn bực.
Cô ta chính là tôi, và cô ta cũng lại không phải là tôi.
Tôi lấy tay kéo cằm xuống, lẩm bẩm:
- Lôi Hiểu, tại sao tôi lại biến thành cô nhỉ? Còn cô thì sao? Con người thực sự của cô lúc này đang ở đâu? Hay có thể nói... hồn phách của cô đang ở đâu?
- Hiểu Hiểu?
Tôi quay đầu lại, khẽ mỉm cười:
- Dì Phấn!
- Sao thế? Cháu vẫn chưa tắm à?
- Dạ, cháu đi tắm luôn đây.
Bà bước tới, đặt một chiếc điện thoại di động lên trên bàn phấn, nói:
- Đây là chiếc điện thoại mới mua, để tiện liên lạc, vẫn dùng lại số trước đây của cháu. Cháu mau đi tắm đi, lát nữa là có thể ăn cơm được rồi.
- Vâng.
Tôi liếc nhìn chiếc di động đó một cái rồi đứng dậy, đi đến cầm lấy quần áo trên giường. Khóe mắt của tôi vô tình liếc thấy một bức ảnh đặt trên bàn.
Đó là một bức ảnh trắng đen, trong ảnh là một phụ nữ trẻ xinh đẹp, khung ảnh có đường viền màu đen, có vẻ như là di ảnh của người đã khuất.
Tôi bất giác bước tới.
Người con gái trong ảnh quả thực rất xinh đẹp, có lẽ là được chụp trong khoảnh khắc cô vừa ngoảnh đầu lại, tay phải khẽ vuốt tóc, trên ngón tay vô danh của cô đeo một chiếc nhẫn màu đỏ thẫm, đó có lẽ là nhẫn mã não. Tôi dám khẳng định, đây là một chiếc nhẫn độc nhất vô nhị, do sự đặc biệt của nó, bên trên khắc chữ “Nguyệt” nho nhỏ, chắc chắn chữ này được khắc lên có dụng ý.
Cô gái trong bức ảnh lộ ra nụ cười nhìn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đặc biệt là đôi mắt sâu thăm thẳm của cô.
Sao người phụ nữ này trông lại quen thế nhỉ?
Tôi không nén nổi, cúi người xuống, ghì sát mặt vào cô ta, đúng lúc đó, đôi mắt cô ta và đôi mắt tôi đối diện nhau...
Trong giây phút ngắn ngủi, tôi nhớ đến người phụ nữ đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của tôi. Kể từ khi tôi biết thế nào là giấc mơ, cô ta đã có mặt trong giấc mơ của tôi, giống như một u linh đứng ở giữa vùng hoang vắng, cô ta nói: “Hãy đưa tôi ra ngoài”. Đôi mắt sâu thăm thẳm của cô ta từ lâu đã hằn sâu vào trí não tôi với một cách thức đặc biệt. Và thật không ngờ, người phụ nữ trong bức ảnh này lại có đôi mắt giống y như cô ta!
- Hiểu Hiểu, cháu sao vậy? Dì Phấn đặt tay lên vai tôi từ phía sau, cái vuốt ve nhẹ nhàng nhường ấy lại khiến tôi rùng mình một cái.
- Cháu nhớ cô ấy, đúng không?
- Cháu không nhớ... Tôi lắc lắc đầu, nhìn dì Phấn... Cô ấy là ai?
- Cô ấy là mẹ cháu!
- Mẹ cháu? Tôi kinh ngạc. Người phụ nữ trong ảnh chính là mẹ của Lôi Hiểu?
- Đúng vậy... Dì Phấn trầm ngâm nhìn bức ảnh, khẽ nói... Cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất, lương thiện nhất mà dì từng gặp. Năm mười bảy tuổi đã cưới bố cháu. Ôi, chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh... Hiểu Hiểu, cô ấy chính là người mẹ vĩ đại nhất trên đời, cháu có biết không?
Tôi không phải là Lôi Hiểu, đương nhiên tôi không biết rồi.
Tôi lại nhìn bức ảnh lần nữa.
Người phụ nữ xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của tôi lẽ nào chính là cô ta? Sao tôi lại mơ thấy mẹ của Lôi Hiểu? Người phụ nữ không hề có chút quan hệ gì với tôi sao lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi từ khi tôi có thể ghi nhớ được?
Tôi ngắm cô ta thật tỉ mỉ, nhưng nhìn mãi, nhìn mãi, tôi phát hiện ra, ngoài đôi mắt, những điểm khác đều không giống lắm với người phụ nữ trong giấc mơ của tôi. Mũi không giống lắm, khuôn mặt cũng không giống lắm...
Lẽ nào không phải là cô ta?
Tôi cảm thấy mơ hồ.
- Được rồi, hãy đi tắm đi nào. Tiếng nói của dì Phấn cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi.
- Vâng. Tôi gật đầu, cầm lấy quần áo trên giường, bước vào phòng vệ sinh.
Tôi nhìn xung quanh. Nhà giàu có khác, ngay cả nhà vệ sinh cũng rộng rãi nhường này, đồ đạc hào nhoáng sang trọng nhường này.
Đúng trong khoảnh khắc tôi vừa cởi quần áo ra, toàn thân tôi như bị một luồng điện cao áp đánh trúng. Tôi run rẩy mạnh, huyết mạch cũng chợt đông cứng lại.
Trong tấm gương rộng lớn đó, tôi nhìn thấy trên cánh tay trái nõn nà của mình, hiện rõ hình một con bướm màu đỏ tươi như màu máu... Hết chương 6